CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Chương 476:

 

Ông ta biết rõ hậu quả của việc đắc tội với nhà họ Ứng, nếu như thực sự kết oán với nhà họ Ứng, e rằng những ngày tháng sau này của Lâm Dương sẽ tuyệt đối không bao giờ được bình yên.

 

Lâm Dương hiện tại đã gây thù quá nhiều rồi, nếu như đổi lại là ông ta, chắc chắn sẽ nuốt hận, lựa chọn ngủ đông.

 

Nhưng Lâm Dương lại chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.

 

“Ông muốn nói cái gì?” Lâm Dương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt hỏi.

 

“Sư phụ, tôi cảm thấy néu như đó không phải là chuyện gì lớn … hay là trước tiên đừng ra tay, nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, thì đương nhiên sẽ tốt hơn rồi…”

 

Long Thủ thận trọng nói.

 

Lâm Dương sau khi suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Lâm Dương tôi không thích dựa dẫm vào người khác, càng không muốn để một người phụ nữ đỡ dao cho tôi. Lần này Liễu Như Thi vào nhà họ Ứng là vì tôi, cho nên tôi phải đưa cô ấy ra ngoài, nếu như nhà họ Ứng muốn giải quyết sự việc một cách hòa bình, tôi thực sự cũng đồng ý giải quyết một cách hòa bình! “

 

“Ò? Là vì cô Liễu Như Thi sao?” Long Thủ sờ sờ cằm, đột nhiên nói: “Sư phụ, hay là như vậy đi, tôi gọi một cuộc điện thoại trước, cho người đến nhà họ Ứng nói chuyện.

 

Chúng ta đột ngột đến thăm nhà như thế này chắc chắn sẽ khiến nhà họ Ứng cảm thấy không thoải mái, nhà họ Ứng là một đại gia tộc, chắc chắn sẽ cân nhắc toàn diện, sư phụ, bây giờ thầy đang ở đầu gió chính thịnh, nắm trong tay Dương Hoa và Huyền Y Phái, nhà họ Ứng cũng không thể không cho thầy mặt mũi. Có lẽ vấn đề này có thể được giải quyết thông qua việc thương lượng, thầy nghĩ sao? “

 

“Cử người tới nói chuyện sao?”

 

“Đúng, chúng ta hãy thăm dò ý tứ của nhà họ Ứng trước.

 

Cho dù nhà họ Ứng không muốn ngồi xuống nói chuyện với chúng ta, ít nhất cũng có thể thông báo cho bọn họ một tiếng, để bọn họ biết chúng ta đã đến rồi.”

 

*Ừ… vậy cũng được, người của chúng ta có ai đang ở thành phố Huyền Bình?” Lâm Dương do dự rồi đồng ý.

 

“Ha ha, sư phụ, thật là trùng hợp. Vừa hay hai ngày nay cháu trai của tôi đang ở thành phố Huyền Bình. Tôi có thể bảo nó đến nhà họ Ứng nói chuyện một chút.”

 

“Cháu trai của ông?”

 

“Đúng vậy, cậu ấy nghỉ phép rồi và đang đi du lịch ở thành phó Huyền Bình. Chúng ta cho dù có dùng chuyên cơ đi cũng phải sau mấy giờ mới tới. Cậu ấy đến biệt thự Ứng Long có lẽ sẽ rất nhanh.”

 

“Cậu ta là người của Dương Hoa chúng ta sao?”

 

“Không phải, cậu ấy chỉ là sinh viên trường y, nhưng mà tôi thấy cậu ấy có tài năng không tồi, sau khi tốt nghiệp có thể học tập ở Huyền Y Phái. Loại chuyện này giao cho cậu ấy rất thích hợp, cũng để cậu ấy rèn luyện một chút, mở mang kiến thức.” Long Thủ mỉm cười nói.

 

Long Thủ đã nảy ra một ý tưởng như vậy.

 

Lâm Dương gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì cứ theo như lời ông nói mà làm đi, nhưng mà dặn dò cháu trai của ông bảo cậu ta cẩn thận một chút.”

 

“Yên tâm đi sư phụ.”

 

Long Thủ ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và bám số gọi cho cháu mình.

 

Một lúc sau, Long Thủ đặt điện thoại di động xuống, cười nói: “Sư phụ, cậu ấy chỉ cách biệt thự Ứng Long 20 phút lái xe. Tôi đã bảo cậu ấy thay mặt cho Huyền Y Phái chúng ta đến biệt thự Ứng Long trước rồi.”

 

“Nếu như biệt thự Ứng Long thực sự muốn giải quyết trong hòa bình, bọn họ muốn bồi thường cái gì, chúng ta cũng có thể cân nhắc.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

Trên thực tế, anh cũng biết bản thân hiện tại đã gây thù chuốc oán quá lớn rồi, nên cố gắng không gây chuyện càng nhiều càng tốt.

 

Tuy nhiên, nếu đối phương ức hiếp trên đầu mình, anh không thể nào nuốt giận.

 

Bồn giờ sau, chuyên cơ thuận lợi đáp xuống sân bay quốc tế Huyền Bình.

 

Lâm Dương đưa Long Thủ và vài người ra khỏi sân bay, trực tiếp lái xe đến biệt thự Ứng Long.

 

Trên mặt Lâm Dương từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì, cũng không ai biết anh đang suy nghĩ gì.

 

Long Thủ cũng không dám làm phiền anh nên đành im lặng.

 

Khi đến gần chân núi Huyền Bình, Long Thủ lấy điện thoại di động ra gọi cho cháu mình, định hỏi xem mọi chuyện thế nào rồi.

 

Nhưng điện thoại kêu bíp bíp hồi lâu cũng không thấy ai trả lời.

 

“Hả? Có chuyện gì vậy?”

 

Long Thủ cau mày, gọi liên tục cuộc này đến cuộc khác.

 

Tuy nhiên, cho dù ông ta có gọi thế nào thì cuối cùng cũng không ai bắt máy.

 

“Chuyện này là sao vậy?”

 

Vẻ mặt của Long Thủ có chút mắt tự nhiên.

 

“Sao vậy?” Lâm Dương hỏi một câu.

 

“Không…không có gì…”

 

Long Thủ cố nặn ra một nụ cười, sau đó miệt mài gửi vài tin nhãn thoại với cháu mình.

 

Nhưng bất luận như thế nào, cuối cùng cũng không có được hồi đáp.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi