CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Chương 540:

 

“Bác sĩ Lý, anh không thể để anh ta làm loạn. Nếu như xảy ra sự có, bệnh viện của chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm.”

 

Nhưng mà bác sĩ Lý lại không thèm quan tâm, thay vào đó chăm chú nhìn chằm chằm vào kim bạc của Lâm Dương, ánh mắt trên khẩu trang quả thực nhìn thẳng vào từng động tác của anh, đôi mắt hoàn toàn dán vào đó.

 

“Bác sĩ Lý, bác sĩ Lý?”

 

Người bên cạnh sốt ruột gọi vài tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không thể gọi bác sĩ Lý định thần lại từ trong sự chuyên chú này …

 

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Dương cuôi cùng cũng thu tay, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau đi mồ hôi trên trán.

 

Còn Lương Thu Yến lúc này, với những chiếc kim bạc lủng lẳng trên khắp cánh tay, khẽ run lên, khiến người ta da thịt phát tê.

 

Khi bác sĩ Lý thấy vậy, anh ta dường như đã tỉnh táo trở lại, liền vội vàng lấy chiếc khăn mặt bên cạnh đưa qua.

 

“Cảm ơn.”

 

Lâm Dương lau mặt.

 

Và động tác như vậy có thể nói là khiến các nhân viên y tế xung quanh phải sững sờ.

 

Bác sĩ Lý này chính là bác sĩ thiên tài trong bệnh viện, thầy của anh ta còn hơn thế nữa, thiên tài như vậy luôn tâm cao khí ngạo, hôm nay sao lại nguyện ý làm vai phụ?

 

Các nhân viên y tế xung quanh đều muốn nói lại ngừng.

 

“Vị tiên sinh này, anh là bác sĩ gì? Kỹ thuật châm cứu như vậy, thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt. Cũng may, cũng may” Bác sĩ Lý rất vui vẻ, tháo găng tay ra, vội vàng bắt tay Lâm Dương.”

 

“Tôi không phải là bác sĩ, chỉ biết một chút y thuật mà thôi.

 

Vị bác sĩ Lý này, hiện tại tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Chúng ta vẫn chưa thể buông lỏng. Phải nhanh chóng sắc thuốc và cho bà ấy uống. Lâm Dương lấy ra một cây kim bạc châm vào bụng của Lương Thu Yến, sau đó nhìn chằm chằm vào cây kim bạc kia nói.

 

*Ữ… Được rôi.” Bác sĩ Lý có chút ngượng nghịu, nhưng vẫn làm theo lời của Lâm Dương.

 

Các nhân viên y tế đều đầu óc mờ mịt.

 

Nhưng Lâm Dương không thèm quan tâm đến ai, chỉ nhìn chằm chằm vào kim bạc.

 

Các cơ quan nội tạng của Lương Thu Yến có dấu hiệu co rút lại. Theo lý mà nói, sự thay đổi đột ngột này chỉ có thể là do trúng độc, nhưng mà anh đã dùng kim bạc thử một chút, Lương Thu Yến không hè bị trúng độc …

 

Nếu không phải trúng độc, không lẽ là mắc phải bệnh gì đó sao?

 

Chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Lương không?

 

Lâm Dương đầu óc đầy sương mù.

 

Nhưng mà, Lương Hồng Anh đã không chịu nói gì, vậy thì truy hỏi nhà họ Lương chắc chắn sẽ không thể có câu trả lời, vì vậy phải tự mình phái người đi điều tra một chút.

 

Nghĩ đến đây, Lâm Dương đặt kim bạc xuống, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mã Hải.

 

Nhưng mà chính vào lúc này …

 

Cốc cốc cốc.

 

Cửa phòng cắp cứu bị gõ vang.

 

“Hả?”

 

Mọi người trong phòng đều sửng sót.

 

Cô y tá bước tới cửa, mở cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, ngay lập tức sửng sôt, vội vàng mở cửa.

 

“Ai vậy?” Bác sĩ Lý không khỏi hỏi một câu.

 

“Là viện trưởng Phán!” Cô y tá thì thầm nói.

 

“Cái gì? Viện trưởng Phán?”

 

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

 

Đợi sau khi cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên, đầu trọc, đeo kính dẫn đầu một nhóm người bước vào.

 

“Viện trưởng Phán, xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ Lý vội vàng cản lại.

 

“Tiểu Lý, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu nên tránh ra trước.” Viện trưởng Phán nghiêm nghị nói.

 

Nhìn thấy vẻ mặt của viện trưởng Phán như vậy, bác sĩ Lý đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền vội vàng hỏi tiếp: “Viện trưởng Phán, chúng tôi đang cấp cứu cho bệnh nhân. Có chuyện gì không thể đợi đến khi cấp cứu xong rồi nói sao? Nếu như điều này làm trì hoãn bệnh tình, thì sẽ rất gay gol “

 

“Tiểu Lý, tình trạng của bệnh nhân này không tồi tệ như cậu nói, hơn nữa chúng tôi đã biết được, thủ tục nhập viện của bệnh nhân này không chính quy, bà ấy cần phải được chuyển viện gấp. Chuyện này cậu đừng quản, tránh ra.”

 

Viện trưởng Phán nói, liền vẫy tay một cái.

 

Những người phía sau lập tức bước tới muốn kéo Lâm Dương ra, đồng thời đẩy Lương Thu Yến ra khỏi phòng cấp cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi