"Ông nội của ngươi?" Lão trưởng thôn một lần nữa bình ổn tâm trạng, hỏi: "Nhưng họ gì tên gì?"
"Ta họ Vương, ông nội của ta đương nhiên cũng họ Vương." Vương Tự Mẫn nói.
"Trưởng thôn, người họ Vương?" Lôi Công
cau mày nói: "Trong thôn vài chục năm nay, chưa hề có khách mới nào, người đến đây thì chúng ta cũng phần lớn đều biết rõ, họ Lý có, họ Trương có, lại vừa vặn không có họ Vương."
"Có phải khi ông nội của cô ấy khi đến đây đã thay tên đổi họ không?" Có lão giả nói.
"Ông nội của ta làm người ngay thẳng rõ ràng, sao lại phải làm ra chuyện thay tên đổi họ? Huống hồ, ông nội của ta nhiều năm qua đừng nói đi bộ đường xa với đây, chỉ đi ra ngoài thôi cũng rất hiếm." Vương Tự Mẫn nói.
"Được rồi." Lão trưởng thôn khoát tay áo: "Không được ầm ĩ.".
"Nhưng trưởng thôn.." Lôi Công vội la lên.
"Cho dù ông nội của nàng đến đây thì có thể nói rõ được chuyện gì? Đồ vật trong thôn từ trước đến nay chỉ có ngươi, ta và chư vị trưởng lão biết được." Lão trưởng thôn nhẹ giọng mà nói.
Lão trưởng thôn vừa mới nói xong, Lôi Công và mấy vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, lời này cũng không phải không có đạo lý.
Vậy Vương lão tiên sinh ở xa vạn dặm, như thế nào lại biết được? Thậm chí, ngay cả hình dạng chìa khoá và hình vẽ điêu khắc bên trên cũng có thể vẽ ra được.
"Được, nếu đã đưa chìa khoá cho ngươi, khóa ta cũng sẽ cho ngươi." Nhưng vào lúc này, lão trưởng thôn đột nhiên nói như chém đinh chặt sắt: "Nhưng ta chỉ sợ ngươi.
không dám đi.".