CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

“Đinh Dũng, anh là đồ khốn khiếp”, Hàn Phương Nhiên ôm chặt lấy chăn, bặm môi đỏ mặt.  

Giờ trong lòng cô hoang mang vô cùng, cho dù thế nào thì cô cũng không thể ngờ rằng Đinh Dũng lại có thể nhân lúc cô ngủ say mà làm linh tinh với cô như vậy. Xem ra cô thực sự đã nhìn nhầm Đinh Dũng rồi. Nhưng sự trong trắng đã bị Đinh Dũng lấy đi mất rồi, giờ phải làm sao đây chứ.  

“Vậy thì chỉ có thể trách anh thôi. Một đại mỹ nhân xinh đẹp nằm bên thế này, em nói một nam tử hán sinh lực dồi dào như anh mà có thể nhịn nổi sao?”, Đinh Dũng nhếch miệng nhìn Hàn Phương Nhiên, cố tỏ ra như thật, rồi nhìn cô cười ý tứ: “Yên tâm đi mà người đẹp, sau này anh nhất định sẽ tốt với em, hi hi hi…”  

“Lưu manh. Không có liêm sỉ”, Hàn Phương Nhiên đỏ mặt xấu hổ, cô chỉ muốn chết cho rồi. Sao cô lại có thể đi khách sạn với Đinh Dũng cơ chứ. Ở nhà đang yên đang lành ngủ riêng phòng, tự dưng lại chạy ra ngoài vào khách sạn.  

Lúc này Hàn Phương Nhiên cảm thấy hối hận vì đã cãi nhau với mẹ. Nếu không cãi lại mẹ thì cũng không gặp phải chuyện này.  

Advertisement

Nhưng còn cách nào nữa đâu. Hàn Phương Nhiên chỉ có thể bấm bụng nhìn Đinh Dũng nói: “Haiz, được rồi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, nhưng em cảnh cáo anh, anh phải chịu trách nhiệm với em, không được chán chường như trước kia nữa”.  

“Phương Nhiên, có câu này của em, anh nhất định sẽ thay đổi”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Đinh Dũng vốn dĩ chỉ định trêu ghẹo cô một chút nhưng không ngờ lại có niềm vui bất ngờ như vậy. Lúc này khuôn mặt anh chợt nghiêm trọng hẳn lại. Anh nắm lấy tay Hàn Phương Nhiên: “Anh xin thề nhất định sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này”.  

“Ừm”, Hàn Phương Nhiên gật đầu xấu hổ.  

Thực ra trong lòng cô đã dần dần chấp nhận Đinh Dũng, đặc biệt là mấy ngày gần đây Đinh Dũng ngày càng khiến cô phải ngỡ ngàng. Hiện giờ giữa hai người chẳng qua cũng chỉ là nhìn thấu nhau qua lớp giấy bị đục thôi.  

Advertisement

Nói ra được lời trong lòng mình, Hàn Phương Nhiên cũng không còn xấu hổ như lúc trước nữa. Cô nằm trên giường thoải mái hơn. Nhưng đột nhiên không biết nhớ ra điều gì, Hàn Phương Nhiên ngồi bật dậy vén chăn lên nhìn vào trong.  

“Vợ ơi, em nghe anh giải thích”, thấy phản ứng đó của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng vội lên tiếng. Nhưng anh còn chưa nói xong thì Hàn Phương Nhiên đã hét lên, ghé sát tai Đinh Dũng, nghiến răng nói: “Đinh Dũng, anh dám lừa em à?”  

“Anh, anh chỉ đùa thôi mà”, Đinh Dũng cười khổ sở, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.  

Xem ra trước đó Hàn Phương Nhiên đều nói lời thật lòng, nếu không thì cô ấy cũng không thể hiện ra như vậy. Điều này khiến trái tim trước giờ luôn kiên định của Đinh Dũng chợt hồi hộp. Trong lòng anh như có lớp gương soi, cứ thế hiện lên bóng dáng của Hàn Phương Nhiên.  

Hàn Phương Nhiên bặm môi, vừa rồi cô mới phát hiện ra rằng cơ thể mình không có gì bất thường. Lúc này cô suy nghĩ một lát mới biết rằng vừa rồi Đinh Dũng lừa mình, nghĩ tới những lời nói đáng xấu hổ khi nãy mà Hàn Phương Nhiên chỉ hận không thể đào cái hố mà chui xuống cho rồi.  

“Nói, anh có dám như vậy nữa không?”, dù sao cũng đã nói ra rồi nên sau khi nghĩ thông, Hàn Phương Nhiên lập tức thể hiện ra sự bá đạo của nữ vương. Cô ghé tai Đinh Dũng hỏi.  

Nghe lời chất vấn đó của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng vội chắp tay, cầu xin: “Nữ vương à, tiểu nhân không dám, sau này không dám nữa”.  

Nếu như để đám bá chủ thời xưa trông thấy một tôn giả trường sinh có thể hô mưa gọi gió như Đinh Dũng lại bị một cô gái bình thường véo tai thì e rằng bọn họ cười ngất ra mất.  

“Lẻo mép. Nể tình lần này anh phạm sai lầm lần đầu, tha cho anh một lần”, Hàn Phương Nhiên lên giọng, trong lòng cô cảm thấy rất dễ chịu nhưng lại làm bộ tức giận, nói: “Nếu như còn có lần nữa thì…”.  

“Em yên tâm, anh tuyệt đối không có lần sau”, Đinh Dũng cười cợt, nhe rằng cười toe toét.  

Hàn Phương Nhiên liếc anh một cái, di chuyển cơ thể, nói: “Anh nhìn đủ chưa, mau dậy về nhà đi, công ty còn có một đống việc đang đợi em kia kìa”.  

“Ai ya, hỏng rồi”, đúng lúc này Hàn Phương Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, mặt cô tỏ vẻ gấp gáp, nói: “Đinh Dũng, hôm nay là ngày cuối cùng, em còn chưa nghĩ ra làm sao để có thể hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim. Tối qua lại đắc tội với đại tiểu thư nhà họ, giờ phải làm sao đây?”  

“Mấy chú bác chắc chắn còn đang đợi xem trò cười từ hai chúng ta nữa”, Hàn Phương Nhiên mặt mày rầu rĩ nhìn Đinh Dũng.  

Vợ anh thật sự xinh đẹp, đến cả cau mày thôi mà cũng xinh như vậy.  

Đinh Dũng nhìn Hàn Phương Nhiên với vẻ mặt chiêm ngưỡng sắc đẹp, hồi lâu mới lên tiếng: “Em yên tâm, vấn đề tiền bạc anh đã nói chuyện xong rồi, sau đó chỉ cần cử người cùng phòng tài vụ của tập đoàn tới bất động sản Đỉnh Kim ký hợp đồng là được”.  

“Còn phía Kim Tư Kỳ, em yên tâm, anh đã nói chuyện với cô ấy rồi”, Đinh Dũng xoa xoa đầu Hàn Phương Nhiên, nói tiếp: “Em chỉ cần dẫn người đi ký hợp đồng là được”.  

“Thật sao?”, Hàn Phương Nhiên tỏ vẻ không tin nổi, nhìn Đinh Dũng hỏi lại.  

“Đương nhiên rồi, cô ấy là bạn học cũ của anh, em quên tối qua là ai đưa anh về viện rồi sao?”, để Hàn Phương Nhiên tin lời mình, Đinh Dũng lại thêm: “Cô ấy chính là đại tiểu thư nhà họ Kim, nếu như không thân thiết với anh thì liệu cô ấy có một mình đưa anh tới viện không chứ? Em yên tâm đi mà”.  

Nghe xong, Hàn Phương Nhiên cũng bán tín bán nghi nhưng cũng may cô không hỏi thêm gì nữa.  

Sau khi ra khỏi khách sạn, Đinh Dũng về nhà lái xe đưa Hàn Phương Nhiên tới toà nhà của tập đoàn Hàn Thị.  

“Anh đi đâu?”, Hàn Phương Nhiên bước xuống xe, đột nhiên quay lại nhìn Đinh Dũng.  

Đinh Dũng xoa xoa mũi, cười đáp: “Anh còn có thể đi đâu chứ. Không có việc gì thì về nhà thôi”.  

“Ừm, vậy em vào công ty đây”, Hàn Phương Nhiên gật đầu, quay người đi về phía toà nhà của tập đoàn Hàn Thị. Vừa đi được hai bước, cô chợt quay lại nhìn Đinh Dũng, tươi cười. “Năm rưỡi chiều đón em”.  

“Ok, sau này anh sẽ làm tài xế riêng cho em”, Đinh Dũng vẫy tay đưa mắt nhìn Hàn Phương Nhiên đi vào toà nhà.  

Thực ra vốn dĩ Đinh Dũng định đi xem nhà, nhưng anh còn chưa lái xe ra khỏi tập đoàn Hàn Thị thì điện thoại đã rung. Là Hồ Đông Hải gọi tới.  

“Thư ký Hồ, anh tìm tôi có việc gì thế”, Đinh Dũng vừa lái xe, vừa lên tiếng hỏi.  

Hồ Đông Hải là thư ký của lãnh đạo thành phố Kim Châu. Một người có địa vị như anh ta mà tìm Đinh Dũng tới hai lần và đều là những việc khó cho nên lúc này Đinh Dũng không cần nghĩ cũng biết anh ta lại gặp phải chuyện khó giải quyết rồi.  

“Cậu Đinh dạo này có khoẻ không?”, Hồ Đông Hải tươi cười hỏi khiến Đinh Dũng không khỏi ngạc nhiên. “Thư ký Hồ gọi điện cho tôi không phải chỉ vì muốn hỏi thăm sức khoẻ của tôi chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi