CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không sao, nếu như cô ta bất bình thì cứ để bố nuôi cô ta tới tìm anh”, Đinh Dũng nhếch miệng đỏ vẻ châm chọc. Gần trường học này không phải là địa bàn của Trương Bồi Sơn hay sao? Từ bao giờ mà bị người khác cướp thế?  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng định bụng gọi điện thoại cho Trương Bồi Sơn, thế là anh nhìn sang Trần Đa Đa, hỏi: “Bé à, giờ em có rảnh không?”  

“Em không còn bé nữa”, Trần Đa Đa nghe Đinh Dũng nói vậy thì vỗ ngực. “Em có thời gian, sao vậy? Anh muốn bao em à?”  

Nghe thế, Đinh Dũng liếc nhìn Trần Đa Đa với thân hình nảy nở trước mặt mà thầm nghĩ, quả thực là không còn nhỏ nữa.  

“Em có bạn trai rồi, anh mà muốn bao em thì cẩn thận bạn trai em tìm đến anh đấy”, cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, Trần Đa Đa vội che ngực, giơ nắm đấm nhìn anh đầy cảnh giác.  

“Anh không có cảm xúc với trẻ con chưa trưởng thành”, Đinh Dũng cố tình khoát tay. “Anh định hỏi xem em có thời gian cùng đi dạo với anh và tiểu Tuyết không. Anh muốn nhờ em chọn giúp tiểu Tuyết vài bộ quần áo”.  

“Đàn ông như anh cũng không hiểu tâm lý của con gái, phải không nào?” thực ra Đinh Dũng sợ Đinh Tuyết không muốn đi nên mới nói vậy.  

“Đi lượn đường sao? Được thôi anh”, thế nhưng điều khiến Đinh Dũng không ngờ tới chính là Trần Đa Đa vừa nghe đến đi lượn đường thì đột nhiên mắt sáng cả lên. Cô quên luôn cả những việc vừa xảy ra. “Lượn đường là sở trường của em. Đợi em chút, em gọi bạn trai cùng đi nhé”.  

“Anh ấy có xe, đi cùng sẽ tiện hơn”, sợ Đinh Dũng hiểu nhầm, Trần Đa Đa giải thích thêm.  

Đinh Dũng không mấy để ý, anh đồng ý luôn. Dù sao anh chỉ muốn mua cho Đinh Tuyết mấy bộ quần áo chứ không có ý gì với Trần Đa Đa.  

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe BMV màu trắng đi tới.  

“Học sinh trường em đúng là đều rất nhiều tiền”, thấy chiếc xe BMV trắng đi tới, Đinh Dũng lập tức suy đoán chủ nhân của chiếc xe này có lẽ là bạn trai Trần Đa Đa.  

“Bạn trai của Đa Đa là con nhà giàu có, hình như là người nhà họ Viên”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Đinh Tuyết mới khẽ giọng nói.  

Nhà họ Viên? Đinh Dũng cau mày. Có thể nói anh và nhà họ Viên có oán với nhau đã lâu, cũng không biết cậu con trai nhỏ tuổi trong nhà họ Viên này có biết mình không.  

Đương lúc anh mải suy nghĩ thì chiếc BMV đã dừng lại. Một cậu thanh niên mở cửa xe, nhìn Trần Đa Đa, nói: “Đa Đa, gọi điện thoại cho anh gấp như vậy là có việc gì thế?”  

“Không có việc gì đâu, đi lượn với bọn em nhé”, Trần Đa Đa cười thẹn thùng chỉ vào Đinh Tuyết. “Đây là Đinh Tuyết, là bạn học của em. Trước đây anh gặp bạn ấy rồi nhỉ?”  

Nghe vậy, cậu thanh niên kia mới nhìn sang Đinh Tuyết, trong mắt cậu ta rõ cái vẻ rạo rực. Cậu ta cười đáp: “Anh đương nhiên là gặp rồi, hai ngày trước lúc sinh nhật em không phải cô ấy cũng tới sao?”  

Nói xong, cậu ta vội mở cửa xe bước xuống, đi về phía Đinh Tuyết và giơ tay ra, nói: “Chào em, anh là Viên Thiếu Hạo”.  

“Chào anh”, Đinh Tuyết khẽ gật đầu, cô chạm tay thật nhanh với Viên Thiếu Hạo rồi nhanh chóng thu tay về.  

“Vị này là?”, thấy vậy, Viên Thiếu Hạo cũng không tức giận mà thu tay về hết sức tự nhiên, sau đó quay đầu sang nhìn Đinh Dũng.  

Lúc này Đinh Dũng cũng đang nhìn Viên Thiếu Hạo rất chăm chú. Cậu ta trông rất giống với Viên Thiếu Khang. Lẽ nào là con trai của Viên Thiên Hàng?  

“Đây là anh trai Đinh Tuyết”, nghe Viên Thiếu Hạo nói vậy, Trần Đa Đa vội giới thiệu.  

Đinh Dũng nhướng mày, đột nhiên hỏi: “Cậu và Viên Thiếu Khang có quan hệ gì?”  

“Ừm? Anh quen với anh họ tôi sao?”, không biết vì sao vừa nghe Đinh Dũng nhắc tới Viên Thiếu Khang thì Viên Thiếu Hạo lại thay đổi sắc mặt.  

“Tôi từng gặp cậu ta hai lần”, Đinh Dũng lắc đầu nhìn bộ dạng đó của Viên Thiếu Hạo mà không khỏi suy tư. Anh giơ tay, nói: “Tôi là Đinh Dũng”.  

Thấy Đinh Dũng giơ tay, Viên Thiếu Khang mới cau mày nhưng không hề giơ tay ra mà chỉ nhìn Đinh Dũng một lượt sau đó quay sang Trần Đa Đa, nói: “Em yêu, chúng ta và bọn họ đi dạo ở đường nào. Tên này vừa nhìn là đã biết đói rách chẳng có gì rồi, em đừng để hắn ta lừa”.  

Nào ngờ Viên Thiếu Hạo trở mặt. Mặt Đinh Dũng cũng tái cả đi, còn Trần Đa Đa thì gượng gạo nói: “À, chỉ là đưa bọn họ đi cùng thôi”.  

Viên Thiếu Hạo nhìn Đinh Dũng nhếch miệng mỉa mai. Bàn tay hắn đặt sau lưng cứ thế nắm lại thật chặt. Chuyện này chẳng thể trách tôi được, ai bảo anh quen với tên Viên Thiếu Khang khốn khiếp đó. Anh và hắn ta là bạn, thế thì anh chính là kẻ địch của tôi.  

“Cậu có ý gì vậy?”, Đinh Dũng tỏ vẻ bất ngờ. Tên này đột nhiên lại trở mặt, lẽ nào hắn còn mối quan hệ gì đó với Viên Thiếu Khang?  

“Không có ý gì cả. Đa Đa đã có ý muốn đưa hai người đi cùng, vậy thì đi cùng thôi”, Viên Thiếu Hạo cười lạnh lùng, quay người đi mở cửa xe, sau đó đột nhiên quay đầu lại nói: “Ghế sau xe tôi hỏng rồi, chỉ có thể đủ chỗ cho hai người thôi, thật ngại quá”.  

Nói rồi, Viên Thiếu Hạo cứ thế lên xe, còn Trần Đa Đa cũng chẳng hiểu vì sao. Cô chỉ có thể nhìn Đinh Dũng ái ngại nói: “Tiểu Tuyết, hay là hai người bắt xe nhé, bọn tớ ở tầng một đợi hai người”.  

“Chuyện này…được thôi”, Đinh Tuyết bặm môi nhìn sang Đinh Dũng. Cô cũng không muốn làm khó anh trai mình. Đương lúc cô định nói hôm nay không đi nữa thì Đinh Dũng đột nhiên cười, nói: “Vừa hay hôm nay anh cũng lái xe đến đây. Chúng ta gặp nhau ở tầng một toà nhà trung tâm thương mại nhé”.  

“Ồ, anh cũng lái xe đến à? Xe Alto hay Chery thế?”, nghe vậy, Viên Thiếu Hạo đột nhiên bật cười.  

Viên Thiếu Hạo rất ghét Viên Thiếu Khang. Cậu ta không cam tâm vì tất cả mọi nguồn vốn cũng như tiền bạc đều giao hết cho Viên Thiếu Khang. Dựa vào cái gì mà Viên Thiếu Khang có thể nắm trong tay mọi việc của tập đoàn Viên Thị mà Viên Thiếu Hạo lại chỉ có thể mang danh là thiếu gia nhà họ Viên, chẳng được làm gì ngoài ăn uống no say đợi chết.  

“Hai người đi trước đi, nếu không thì tôi sợ rằng cả hai người không đuổi theo kịp đâu”, nghe Viên Thiếu Hạo nói thế, Đinh Dũng mới cau mày lạnh lùng nói.  

“Buồn cười chết mất. Tôi không đuổi kịp anh sao?”, Viên Thiếu Hạo nhìn Đinh Dũng mỉa mai. Hắn ta không khỏi thấy nực cười. “Bảo chúng tôi đi trước, e rằng không phải anh căn bản không hề có xe mà đang cố cho mình cái sĩ diện thì đúng hơn. Tôi muốn xem xem anh đi xe gì mà lại nói năng ngông cuồng đến vậy?”  

Thực ra Viên Thiếu Hạo nói vậy cũng là vì hắn có lý do để tự tin. Chiếc xe BMV của hắn là dòng xe sang tầm trung. Hắn thấy bộ dạng ăn mặc của Đinh Dũng hết sức tầm thường nên cùng lắm là chỉ có thể lái chiếc xe nội địa với giá tầm 50.000 tệ mà thôi. Thậm chí rất có khả năng đình Dũng căn bản không có xe mà đang ra oai.  

“Ồ, cậu đã muốn xem thì tôi cho cậu được mở mang tầm mắt”, Đinh Dũng bật cười, quay người đi về phía chiếc siêu xe ở cách đó không xa.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi