Trong khi im lặng chờ đợi người nhà họ Trương tới, Vương Thưởng Lượng cũng cử người đi điều tra thân phận của Nguỵ Tiêu Tĩnh. Đinh Dũng không biết bọn họ có thể điều tra ra hay không nhưng điều đó cũng không phải quan trọng.
Nếu như Vương Thưởng Lượng biết điều, vậy thì hợp tác với Hội Hắc Mã hay hợp tác với nhà họ Trương thì khác biệt không lớn cho lắm, dù sao thì địa bàn của hắn ta cũng chỉ ở quán bar Khuynh Thành này thôi. Nhưng nếu như không biết điều thì Đinh Dũng cũng không ngại giải quyết hắn trước.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, người bên trong quán bar cũng vãn đi nhiều. Có lẽ một số người cảm thấy như sắp có bão tố kéo tới nên lựa chọn tránh càng xa càng tốt.
Duy chỉ có nhóm người phía Viên Đại Vĩ là không thấy nguy hiểm sắp giáng xuống. Sau khi thoát khỏi bàn tay của Vương Thưởng Lượng, bọn họ gọi toàn bộ thành viên của Hội Hắc Mã ở quanh đây tới, chuẩn bị trả thù Đinh Dũng và Trương Bồi Sơn, cho cả hai người bọn họ biết được mặc dù Viên Đại Vĩ chỉ là một thiếu gia hàng nhánh nhà họ Viên nhưng hắn cũng không phải là người mà ai thích là có thể đụng vào được.
Đinh Dũng và Trương Bồi Sơn cùng nâng ly nhưng Trương Bồi Sơn lại cảm thấy hết sức căng thẳng.
Advertisement
“Ừm…”, đột nhiên Nguỵ Tiêu Tĩnh nằm trên sofa khẽ rên và vùng dậy khỏi ghế sofa.
Sau đó mặt mày cô bé tái mét. Nhớ về chuyện trước đó bị Viên Đại Vĩ đưa đi, lại thêm những ánh đèn mờ ảo nơi băng ghế đang ngồi khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt Đinh Dũng. Nguỵ Tiêu Tĩnh hét lên, giáng một bạt về phía mặt Đinh Dũng.
Đinh Dũng cau mày, giơ tay nắm lấy cổ tay Nguỵ Tiêu Tĩnh, tay phải anh cầm luôn ly rượu uống cạn, sau đó mới quay sang nói với Nguỵ Tiêu Tĩnh: “Ở ngoài mà tính khí cũng không vừa nhỉ?”
“Thầy!!! Thấy đôi mắt nghiêm nghị của Đinh Dũng, Nguỵ Tiêu Tĩnh chợt thẫn thờ. Cô lập tức đỏ mặt, vội lắp bắp nói: “Ôi, thầy, thầy, sao thầy lại ở đây?”
Advertisement
“Em, vừa rồi em…”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nghĩ tới việc mình bị chuốc thuốc nên gãi đầu gãi tai, đỏ mặt nhìn Đinh Dũng.
“Yên tâm đi, em chưa làm gì đâu”, đúng lúc này, Đinh Dũng như nhìn ra tâm tư của cô vậy. “Thuốc trong người em chưa kịp phát huy tác dụng đã bị anh xử lý rồi. Mấy trò vặt vãnh đó chẳng là gì với anh cả”.
Đúng vậy. Nghĩ tới y thuật cao siêu của Đinh Dũng, Nguỵ Tiêu Tĩnh liền sáng mắt lên. Cô cười trừ nhìn anh. Không xảy ra việc gì là tốt rồi.
“Vậy bạn của em…”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nhớ tới cô bạn đi cùng mình.
Cô còn chưa nói xong thì Trương Bồi Sơn đã cười giả lả: “Ở đây, em yên tâm đi”.
“Anh là ai?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh phát hiện ra bên cạnh còn có thêm một người nữa thì hỏi với giọng hết sức cảnh giác.
“Cậu ấy là bạn anh”, Đinh Dũng nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh với vẻ mặt nghiêm túc hẳn. “Tiêu Tĩnh, mau dẫn bạn em về nhà, hôm nay không được ra khỏi cửa”.
“Dạ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh sững người, vừa định hỏi vì sao thì đã bị sắc mặt của Đinh Dũng làm cho giật mình. Cô nuốt luôn những gì định nói vào trong. “Vâng, em nghe theo thầy”.
Đinh Dũng liếc mắt ra hiệu cho Trương Bồi Sơn. Trương Bồi Sơn lập tức hiểu ý bế luôn cô gái còn chưa tỉnh, cùng Nguỵ Tiêu Tĩnh đi ra khỏi quán bar Khuynh Thành.
Ở một nơi khác, Vương Thưởng Lượng ngồi trong phòng VIP, bên cạnh còn có mấy cô gái phục vụ nhưng hắn ta lại chẳng hề tỏ ra thư giãn.
Theo như tin tình báo gửi tới thì Vương Thưởng Lượng phát hiện ra rằng tài liệu về cô gái đó hắn lại thiếu rất nhiều, do vậy mà hắn càng cảm thấy hoang mang. Lẽ nào cô gái này lại có liên quan đến người của lão đại nào đó?
“Anh Thưởng”, đúng lúc này, một gã đàn ông mắc áo khoác đen đi vào.
Vương Thưởng Lượng gật đầu, người đàn ông kia mới tới ngồi cạnh hắn, hạ giọng nói: “Anh Thưởng, vẫn không tìm được tài liệu liên quan đến cô gái kia, nhưng…”
Nghe vậy, Vương Thưởng Lượng chợt cau mày, hỏi trong vô thức: “Nhưng cái gì?”
“Vừa rồi em nhận được tin Viên Đại Vĩ dẫn theo hơn hai mươi người đi về phía chúng ta”, gã đàn ông báo cáo về động tĩnh của Viên Đại Vĩ, sau đó hít sâu, nói tiếp: “Còn nữa…theo như người của chúng ta báo về thì người nhà họ Trương đang tập kết, ít nhất cũng đã tập kết được trên nửa số lượng rồi”.
“Viên Đại Vĩ. Thằng này đúng là không coi Vương Thưởng Lượng tao ra gì…”, Vương Thưởng Lượng vốn chỉ nheo mắt với vẻ mặt bất bình nhưng sau khi nghe về động tĩnh của nhà họ Trương thì hắn lập tức đứng bận dậy, cau mày: “Hơn nửa số lượng. Mẹ kiếp, nhà họ Trương định làm gì. Định đánh nhau chắc?”
“Mau điều tra xem gần đây nhà họ Trương qua lại với ai”, Vương Thưởng Lượng nhanh chóng dặn dò đàn em, nhưng trong lòng hắn ta lại có một dự cảm chẳng lành.
Vì thiếu gia nhà họ Trương đang trong địa bàn của hắn. Nếu như lúc này mà nhà họ Trương tập kết thì trừ phi là định đánh tới quán bar của hắn. Vương Thưởng Lượng ngạc nhiên nhưng hắn nhanh chóng dập đi suy nghĩ này. Quán bar Khuynh Thành là địa bàn của Hội Hắc Mã, nhà họ Trương không thể vô duyên vô cơ đánh vào địa bàn bọn họ được vì dù sao thì Hội Hắc Mã cũng không phải là hạng ăn chay.
“Vâng”, người đàn ông kia vâng lệnh, nhanh chóng rời khỏi phòng VIP.
Lúc này, Đinh Dũng đã uống hết chai rượu trên bàn, dựa vào ghế sofa toan tính xem nên làm thế nào để chỉ cần tung một chiêu ra là có thể xử lý được thành viên Hội Hắc Mã ở quanh quán bar Khuynh Thành.
Thế lực của Hội Hắc Mã lớn mạnh, lại phủ khắp thành phố Kim Châu. Nếu muốn hạ bọn họ tại đây thì nhất định phải ra tay nhanh gọn. Khi Hội Hắc Mã còn chưa kịp phản ứng lại thì cứ thế chặt đứt cánh tay của bọn chúng, nếu không một khi Hội Hắc Mã kịp trở tay, hai bên rơi vào thế giằng co thì phần thắng dần dần sẽ nghiêng về phía Hội Hắc Mã.
“Xong cả rồi?”, thấy Trương Bồi Sơn quay lại, Đinh Dũng mới lên tiếng hỏi.
“Vâng, tôi đưa bọn họ lên xe rồi”, Trương Bồi Sơn gật đầu nhìn Đinh Dũng, sau đó nói tiếp: “Anh Đinh, cảm ơn anh”.
“Cảm ơn cái gì?”, Đinh Dũng nhướng mày hỏi.
“Cảm ơn anh đã giới thiệu tôi với bé đó Nguỵ, nếu không cả đời này có lẽ là tôi cũng chẳng thể nói nổi với cô bé một lời”, Trương Bồi Sơn cười khổ. Một người như cậu ta chưa chắc đã có thể có được con gái của Nguỵ Kiến Quốc.
Nhưng nếu như có thể khiến một số chuyện đến tai Nguỵ Kiến Quốc thì sau này thuận lợi hơn nhiều. Hành động này của Đinh Dũng rõ ràng đang giúp cậu ta rất nhiều.
“Không có gì cả. Cô bé là bạn tôi, tôi chỉ là cứu cô bé ấy thôi”, Đinh Dũng lắc đầu, hỏi tiếp. “Cũng đến lúc rồi chứ?”
“Vâng. Người nhà họ Trương chúng tôi đã tập kết xong xuôi, đang đi về đây”, Trương Bồi Sơn vội gật đầu nhìn quán bar Khuynh Thành với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói tiếp. “Vì che mắt người ngoài, tôi bảo bọn họ chia tốp đến, có lẽ là phải đợi thêm lát nữa”.