CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không cần kiểm tra nữa”, nghe nhân viên bảo vệ nói phải cần kiểm tra thân phận, Đinh Dũng lắc đầu, rút chứng minh thân phận mà Thiết Vô Cực đưa cho anh.  

Thế nhưng Thiết Như Long nghe vậy thì lại cho rằng Đinh Dũng sợ. Hắn bật cười: “Lộ nguyên hình rồi à. Một người như anh sao có thể mua nổi biệt thự ở đây, đừng ở đây để làm mất mặt người khác nữa đi. Bốn người các anh đuổi anh ta đi, nếu không, bị chủ nhân của căn biệt thự này phát hiện thì sự uy nghiêm Thanh Thành Sơn còn đâu nữa?”  

“Đây…”, bốn tên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, chỉ còn cách đưa mắt nhìn sang Đinh Dũng. Nếu như Đinh Dũng không rút ra được chứng minh thân phận thì cả bốn người bọn họ chỉ có thể làm theo quy định, đuổi Đinh Dũng ra ngoài.  

Đinh Dũng nhìn Thiết Như Long bằng ánh mắt giễu cợt, rút tấm thẻ vàng ra rồi nói với bốn nhân viên bảo vệ: “Các anh là nhân viên bảo vệ ở khu biệt thự này thì chắc là không lạ với thứ này chứ?”  

Thấy tấm thẻ vàng trong tay Đinh Dũng, cả bốn người run rẩy. Tên bảo vệ đứng đầu mặt cắt không còn giọt máu, vội tiến lên trước cung kính nói: “Thưa cậu, cậu có thể cho tôi nhìn chứng minh thân phận của cậu một lát không?”  

“Đương nhiên là được rồi”, Đinh Dũng đưa tấm thẻ vàng cho người này.  

Hắn ta nhận lấy tấm thẻ vàng thì mềm nhũn người, lập tức cúi đầu cung kính nói: “Chứng minh thân phận này quả là thật, không ngờ cậu lại là…”  

Nghe tên bảo vệ nói vậy, Đinh Dũng liền lắc đầu tỏ ý hắn cũng không cần phải nói ra. Tấm thẻ vàng này là do Đinh Dũng mua được biệt thự số một hiệu chữ Thiên rồi thì Thiết Vô Cực đưa cho anh. Chỉ cần có tấm thẻ này là có thể tự do ra vào bốn cửa kiểm soát của khu biệt thự Thanh Thành Sơn, vì vậy mà khi Đinh Dũng mua thêm căn biệt thự tầm trung, Thiết Vô Cực không đưa thêm cho anh thẻ để chứng minh thân phận nữa.  

“Đợi đã, thẻ chứng minh thân phận ở khu biệt thự tầm trung này tôi nhớ không phải màu này. Tấm thẻ này có phải giả không?”, nghe bảo vệ nói vậy, Thiết Như Long mới chột dạ. Nhưng hắn vẫn không tin Đinh Dũng có đủ tiền để mua biệt thự ở đây nên mới nghiến răng, nói: “Tấm thẻ chứng minh thân phận này của anh ta nhất định là giả, các anh đừng để bị lừa”.  

“Thiết thiếu gia, thẻ chứng minh thân phận của khu biệt thự Thanh Thành Sơn không thể bị làm giả”, tên bảo vệ đứng đầu lắc đầu nói. Vừa rồi chính hắn đã kiểm tra cho nên tấm thẻ này không thể là giả được.  

“Được rồi, căn biệt thự này là tôi mua. Hai người có thể cút đi được rồi đấy”, Đinh Dũng hắng giọng, sau đó nhìn vào bốn tên bảo vệ, điềm tĩnh nói: “Việc hai người này đột nhập vào nhà riêng của tôi, phiền bốn anh xử lý theo quy định”.  

Nghe vậy, Thiết Như Long và cô bạn gái bên cạnh hắn tái mét mặt. Nếu như bị nhà họ Thiết đuổi đi thì Thiết Như Long còn đâu ra thể diện với bạn gái nữa.  

Đặc biệt là Thiết Như Long vốn dĩ là người nhà họ Thiết. Nếu thật sự bị gia đình mình đuổi khỏi Thanh Thành Sơn thì quả thật là nỗi sỉ nhục lớn.  

“Đây…” tên bảo vệ đứng đầu nghe vậy thì tỏ vẻ bị làm khó. Nói gì thì Thiết Như Long cũng là thiếu gia nhà họ Thiết, bọn họ không có quyền đuổi Thiết Như Long đi.  

“Nếu các anh không xử lý được thì để Thiết Vô Cực xử lý”, thấy bộ dạng đắn đó đó của mấy tên bảo vệ, Đinh Dũng mới bật cười lạnh lùng, rút điện thoại gọi cho Thiết Vô Cực.  

“Cái gì? Sao lại có chuyện này được? Tôi đến ngay”, nhận được điện thoại của Đinh Dũng, Thiết Vô Cực tỏ thái độ rất hợp tác.  

Có lẽ ý thức được sự cấp bách của việc này nên tốc độ của ông ta rất nhanh chóng. Không đầy ba phút, một chiếc xe thương mại màu đen đỗ ngay trước cửa biệt thự.  

Thiết Vô Cực tức tốc đi vào với bộ dạng tức giận. Vừa vào sân biệt thự liền trông thấy hai người phía Thiết Như Long mặt mày không mấy tự nhiên. Ông ta không buồn quan tâm đ ến Thiết Như Long, vội chắp tay chào Đinh Dũng rồi nói với vẻ mặt áy náy: “Cậu Đinh, đều là do tôi quản lý không nghiêm. Xin cậu bớt giận. Tôi sẽ xử lý hai người này thật nghiêm khắc”.  

“Chú, cháu…”, thấy Thiết Vô Cực đến, mặt Thiết Như Long tái mét, hắn định lên tiếng giải thích nhưng không cho hắn cơ hội đó, Thiết Vô Cực đã hắng giọng, mặt mày nghiêm túc, nói: “Loại khốn khiếp, ai cho cháu vào đây, đây là biệt thự riêng của cậu Đinh, ngoài cậu ấy ra thì không ai có tư cách vào đây hết. cháu là người nhà họ Thiết, lẽ nào còn không biết quy định này?”  

“Chú Thiết, cháu và Như Long vô tình…”, bạn gái của Thiết Như Long mặt mày khó coi vô cùng, nhưng cũng không thể không nói đỡ cho Thiết Như Long được, vì chuyện này liên quan đến thể diện của cả hai người bọn họ.  

Thế nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới đó là Thiết Vô Cực không hề giữ thể diện cho cô ta, cứ thế lên giọng nạt nộ: “Cả hai không phải nói nhiều nữa, lập tức xin lỗi cậu Đinh, sau đó cút ngay khỏi Thanh Thành Sơn, trong vòng nửa năm không được đặt chân vào đây nửa bước”.  

Thiết Như Long há miệng nhưng không nói nổi nên lời, chỉ biết rụt cổ gật đầu, kéo cô bạn gái chuẩn bị rời đi.   

“Đợi đã”, Đinh Dũng đột nhiên mỉa mai, chắp tay nhìn về phía Thiết Như Long, thản nhiên nói: “Vừa rồi Thiết thiếu gia hình như nói nếu tôi là chủ nhân căn biệt thự này thì cậu sẽ thế nào nhỉ?”  

“Loại khốn khiếp, lại còn dám nói bừa với cậu Đinh”, nghe Đinh Dũng nói vậy, mặt Thiết Vô Cực tối sầm cả lại.  

Vì trước đó Đinh Dũng hào phóng bỏ ra khoản tiền khổng lồ mua biệt thự số một hiệu chữ Thiên nên sau khi Thiết Vô Cực báo cáo việc này lên trên thì được cả nhà họ Thiết coi trọng vô cùng. Tất cả mọi người đều cho rằng thân phận của Đinh Dũng không hề đơn giản vì vậy bọn họ đưa ra sách lược rằng có thể làm bạn thì làm bạn, tuyệt đối không được đụng vào Đinh Dũng.  

“Cháu, cháu không nói gì….”, Thiết Như Long khóc lóc thê thảm. Đột nhiên hắn lại thấy hối hận vì đối đầu với Đinh Dũng rồi.  

“Cậu đã không tiện nói thì để tôi nói”, Đinh Dũng bật cười, nói với Thiết Vô Cực: “Vừa rồi Thiết thiếu gia chỉ vào mặt tôi mà nói đây là của tôi thì cậu ta sẽ ăn phân trước mặt tất cả mọi người”  

“Cái này, cậu Đinh, cậu xem…”, Thiết Vô Cực nghe xong thì cảm thấy ái ngại. Mặc dù ông ta rất tức giận nhưng cũng không thể để Thiết Như Long đi ăn phân được, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì nhà họ Thiết còn đâu thể diện.  

“Con người ấy mà, một khi đã nói ra thì phải có trách nhiệm với những gì mình nói”, Đinh Dũng bật cười lạnh lùng. Đương lúc Thiết Vô Cực cho rằng Đinh Dũng không muốn bỏ qua thì anh đột nhiên nói: “Ông Thiết, nhất định phải giúp tôi giám sát cậu ta hoàn thành lời thề của mình”.  

“Vâng, cậu Đinh yên tâm, tôi nhất định sẽ giám sát”, Thiết Vô Cực thở phào, ông ta lại có thêm thiện cảm với Đinh Dũng.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi