CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hai đứa còn không ra à, định để cho bố mẹ đói chết đấy à?”, đúng lúc này, giọng nói của Lâm Hồng Ngạn ở cửa vọng vào. Bà ta gõ cửa, nói với giọng không mấy dễ chịu: “Mau ra ngoài ăn cơm”.  

“Haiz, con ra đây”, Hàn Phương Nhiên vội đáp.  

Cô kéo tay Đinh Dũng đi ra ngoài, vừa ra ngoài là trông thấy mẹ mình đang nhìn với ánh mắt như muốn ăn thịt người, cũng may Lâm Hồng Ngạn không biết nghĩ tới điều gì mà lại không nổi đoá lên, chỉ hắng giọng quay người đi tới bàn ăn.  

“Mau đến ăn cơm đi, mẹ con đợi không nổi nữa rồi”, Hàn Thành Sơn ngồi trước bàn ăn cười nói. “Tài nghệ nấu ăn của Đinh Dũng càng ngày càng lên tay”.  

“Ông ăn phần ông đi, bao nhiêu đồ ăn thế này mà vẫn không nhét vừa nổi mồm ông”, Lâm Hồng Ngạn dù mặt mày lạnh lùng, còn cau mày nhưng vẫn ngồi xuống và bắt đầu ăn uống.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên đưa mắt nhìn nhau bật cười.  

Tối đó, Lâm Hồng Ngạn dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng vào phòng, cuối cùng bà ta tức tối uy hiếp: “Đinh Dũng, tên trời đánh nhà cậu mà dám đụng vào con gái tôi thì tôi lột da cậu ra”.  

Một đêm yên tĩnh, sáng hôm sau Hàn Phương Nhiên đã rời khỏi nhà từ sớm. Đinh Dũng ngủ tới muộn mới bị đánh thức dậy bởi chuông điện thoại.  

“Sư tổ, buổi bán đấu giá chiều nay bắt đầu, con đón người nhé?”, người gọi tới là Tống Long, không ngờ buổi bán đấu giá lại tổ chức hôm nay.  

Đinh Dũng sững người một lát, hỏi: “Thiệp mời con có chưa?”  

“Kim Tư Kỳ vừa về đã cho người lục trong thùng rác của công ty một lượt, cuối cùng cũng tìm ra tờ giấy mời rồi ạ”, Tống Long bật cười. “Cho dù không tìm thấy thì chúng con cũng nghĩ ra cách để tới được đó”.  

“Được, vậy con tới đón ta”, Đinh Dũng đồng ý.  

Lần này tới buổi bán đấu giá là để chọn quà cho ông nội của Hàn Phương Nhiên, đương nhiên không thể qua loa. Đinh Dũng cần chứng minh bản thân trong buổi mừng thọ mấy ngày sau đó.  

Chưa đến nửa tiếng, Tống Long và Kim Tư Kỳ đã tới khu nhà mà Đinh Dũng ở. Đinh Dũng nhanh chóng ra ngoài, mãi tới sau khi xuống tầng lên xe, anh mới thở phào.  

“Đi thôi”, ngồi trên xe, Đinh Dũng thấy Kim Tư Kỳ cũng đi cùng thì mới trêu. “Ồ, cô Kim không phải không có thời gian sao? Sao lại ở đây thế này?”  

“Ai bảo tôi không có thời gian chứ?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Kim Tư Kỳ liếc anh một cãi, bĩu môi nói.  

Tống Long thấy vậy thì lắc đầu, nói: “Tư Kỳ nói muốn đi với anh Đinh, tiện giữ cho anh không lỡ lại bị lừa”.  

Nghe Tống Long nói vậy, Đinh Dũng cười như mếu. Đi tham gia buổi bán đấu giá thôi thì sợ lừa gì chứ. Anh sống hơn năm nghìn năm nay, có thứ gì có thể qua được mắt anh chứ?  

Có điều Đinh Dũng dù nghĩ vậy nhưng lại không thể hiện ra mặt. Anh nhìn Kim Tư Kỳ, cười nói: “Thật là cảm ơn chủ tịch Kim, lát nữa phiền chủ tịch Kim giúp tôi giữ tiền thật tốt nhé”.  

“Đương nhiên rồi”, Kim Tư Kỳ hắng giọng kiêu kỳ nói.  

Chiếc xe nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy chốc đã tới địa điểm. Buổi bán đấu giá ngày hôm nay được tổ chức trong một phòng họp của một khách sạn lớn. Khi Đinh Dũng đến đây thì bãi đỗ xe ở đây đã đỗ kín xe.  

Không giống với lần bán đấu giá trước đó diễn ra ở trang viên Thanh Long, buổi bán đấu giá hôm nay mời công khai, về cơ bản chỉ cần là người có chút máu mặt ở thành phố Kim Châu là có thể nhận được giấy mời.  

Phần lớn những người có chút địa vị ở thành phố Kim Châu cũng sẽ vì lời mời này mà cảm thấy hãnh diện, thậm chí nó còn là minh chứng chứng minh thân phận. Hầu hết mọi người đều muốn thông qua buổi bán đấu giá hôm nay để thể hiện bản thân.  

“Đi thôi, chúng ta vào chọn vị trí trước”, Kim Tư Kỳ hất tóc, kéo xe bước xuống, khí chất ngời ngời.  

Hôm nay cô mặc một bộ đồ dự tiệc đơn giản màu đen, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành với từng đường cong ngạo nghễ trên cơ thể kéo theo sự thu hút của không ít người.  

Những người tới đây hôm nay có một số biết Kim Tư Kỳ, chủ tịch bất động sản Đỉnh Kim, thiên kim tiểu thư của nhà họ Kim ở Giang Nam.  

“Ôi chao, cô Kim, lâu rồi không gặp”, thấy Kim Tư Kỳ, một cậu thanh niên chủ động đi tới chào hỏi.  

Trông tướng tá hắn ta bình thường nhưng bộ quần áo trên người lại là hàng hiệu. Hắn tới trước mặt Kim Tư Kỳ, hơi khom người thể hiện sự nho nhã, khi định lên tiếng thì nào ngờ Kim Tư Kỳ lại chẳng thèm để ý đến mình, cứ thế đi về phía Đinh Dũng, nói: “Anh Đinh, xin mời”.  

“Mời”, Tống Long cũng làm tư thế mời.  

Tống Long thể hiện sự cung kính với Đinh Dũng từ tận đáy lòng vì dù sao thì thân phận bọn họ rõ ràng như vậy, vả lại thực lực của Đinh Dũng cũng đã khiến cậu ta phải nể phục nên lúc này sự cung kính cậu ta thể hiện ra đương nhiên là tâm phục khẩu phục.  

“Đợi đã, chủ tịch Kim, vị này là ai?”, thấy Kim Tư Kỳ không để ý đến mình mà tỏ thái độ cung kính với Đinh Dũng, gã thanh niên kia tỏ vẻ không vui, mặt tối sầm cả lại.  

Kim Tư Kỳ nghe vậy thì chỉ cau mày, liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Anh có bệnh à? Anh ấy là ai thì liên quan gì đến anh?”  

“Đừng có ỷ vào bố mình có ít tiền mà đi đến đâu cũng đòi trêu ghẹo lả lơi. Dựa vào anh mà đòi tiếp cận tôi? Nằm mơ đi”, nói rồi Kim Tư Kỳ như trút hết bực dọc lên đầu hắn ta, cứ thế kéo tay Đinh Dũng bay fra bộ dạng thân mật.  

Đinh Dũng sững sờ, sau đó định đẩy Kim Tư Kỳ ra nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì Kim Tư Kỳ đã nói: “Giúp tôi một chút, tên đó không ổn, dựa vào gia thế mà cứ ngày ngày bám rịt lấy tôi”.  

“Ồ? Còn có người có thể khiến cho cô hết cách cơ à?”, Đinh Dũng hiếu kỳ bỏ tay ra, đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi đầy tò mò.  

Thấy cảnh này, Tống Long chợt cau mày nhưng không nói gì và vội đi theo.  

“Tôi không quan tâm anh là ai, dám cướp người con gái của tôi, anh chết chắc rồi”, thấy bộ dạng thân mật của Kim Tư Kỳ và Đinh Dũng, lại nghĩ đến sự lạnh nhạt của Kim Tư Kỳ với mình, hắn ta tối sầm mặt. “Người đâu, lập tức điều tra thân phận tên kia cho tôi”.  

“Vâng, thiếu gia”, một tên bảo vệ đứng cạnh hắn lập tức gật đầu vâng lệnh.  

“Tên kia là đại thiếu gia nhà họ Phùng, đừng thấy hiện giờ nhà họ Phùng chưa được coi là đại gia tộc thì coi thường, gia đình hắn rất giàu có, nếu không phải tôi còn muốn vét chút tiền từ trong túi nhà họ Phùng thì tôi đã cho người đối phó với hắn từ lâu rồi”, thấy bộ dạng hoài nghi đó của Đinh Dũng, Kim Tư Kỳ vội giải thích mối quan hệ của mình với tên kia.  

“Nhà họ Phùng?”, Đinh Dũng nhướng mày. Anh chưa bao giờ nghe thấy tên nhà họ Phùng cả.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi