CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

“Bố!”

Tiểu Dao Châu nhảy lên, nhảy vào lòng củaTriệu Hùng, liên tiếp hôn mấy lên mặt của Triệu Hùng.

“Bố, không phải là con đang nằm mơ!”

Triệu Hùng nhẹ nhàng cụng đầu với con gái Tiểu Dao Châu cười nói: “Cô bé ngốc, nằm mơ làm sao sẽ chân thật như vậy được!”

“Đi, chúng ta đi nhìn anhVăn Hải của con!”

“Dạ!”

Dao Châuvui vẻ ômcổ củaTriệu Hùng, hai người đi tới phòng của Văn Hải.

Lúc đẩy cửa ra, Văn Hảiđang ở trong phòng chống đẩy - hít đất.

Tuy rằngVăn Hải chỉ mới 13 tuổi, nhưng mỗi ngày đều kiên trì chống đẩy - hít đất 300 cái.

Thấy người đẩy cửa vào là Triệu Hùng, Văn Hải từ dưới đất bật dậy cao hứng kêu lên: “Thầy!”

Triệu Hùng cố ý sừng sộ, nghiêm túc hỏiVăn Hải: “Văn Hải, thầy không có ở đây hằng ngày con có lười biếng không?”

“Không có! Bài tập thầy giao, con đều hoàn thànhđúng hạn.”

“Ừm! Một lúc nữa ăn sáng xong, thầy sẽ kiểm tra bài tập củacon và Dao Châu.”

“Không thành vấn đề!”Văn Hảitự tin mà nói.

Dao Châu nói với Triệu Hùng: “Bố, con cũng không có lười biếng, mẹ còn khen con tiến bộ đó.”

“Nếu như bố kiểm tra bài tập của các con không qua, là phải đánh đòn.”

“Lúc đánh có thể nhẹ một chút không?”Tong ánh mắt Dao Châu hiện lên vẻ sợ hãi.

“Không được! Không nghiêm ngặt, làm sao có thể được thành tích tốt. Nếu như các conlàm bài được bố công nhận, cũng không bị đánh đòn, bố còn có thể thưởng hai đứa!”

“Thưởng gì?”Văn Hải cùng Dao Châu trăm miệng một lời mà hỏi.

“Cái này...”Triệu Hùng trầm ngâm một hồi, nhất thời cũng không nghĩ ra, rốt cuộc thưởng gì cho hai đứa bé mới tốt. Anh nói: “Đến lúc đó các con sẽ biết!”

Anh càng nóinhư vậy, hai đứa bé lại càng nghĩ là phần thưởng tốt.

Triệu Hùng vội vội vàng vàng hơn nửa đêm từ Tân Thành trở về, làm sao có thời giờ đi mua quà, trong lòng đang suy nghĩ, một lúc nữa thưởng cho hai đứa cái gì mới được?

Triệu HùngđểDao Châu cùng Văn Hảichơi còn mình xoay người đi ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, một làn gió thơm bay tới, một thân thể mềm mại đụng vào trong ngực của anh.

“Á! Cháu...”

Lý Diệu Linh vừa muốn phát hỏa tưởng Văn Hải đụng phải cô. Khi thấy mình đụng vào trong lòngTriệu Hùng trong lòng, không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “A! Anh rể!”

Triệu Hùng một tay chỉ vào tránLý Diệu Linh, xụ mặtdạy dỗ: “Cô bé này sao đi đường cũng không nhìn một chút hử?”

“Em nào biết anh đi ra từ trong phòng của Văn Hải.”Lý Diệu Linh ôm cánh tayTriệu Hùng, làm nũng mà nói: “Anh rể, anh về lúc nào?”

“Đêm qua!”

“Vậy còn đi à?”

“Ừm! Ngày mai còn phải về Tân Thành, còn có một số việc phải xử lý.”

“Anh rể, anh dẫn em cùng đi đi! Em làm tổ ở nhà thật chán!”

Triệu Hùng trừng mắtnói với em vợ Lý Diệu Linh: “Em đi để làm chi?”

“En đi tìm Ngọc Kỳchơi mà!”

“Không được! Ngọc Kỳ theo anh làm chuyện đứng đắn đấy.”

Lý Diệu Linh nghe xong hì hì cười, đùa vớiTriệu Hùng: “Lẽ nào các người còn có chuyện không đứng đắn à?”

Bốp!

Triệu Hùngđưa tay đánh một cái vào môngLý Diệu Linh, xụ mặt nói: “Em nói nhăng gì đấy?”

“Anh rể, anh không có tật giật mình đấy chứ?”

Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng lại giơ bàn tay lên, lập tức xin tha: “Được rồi, không nói đùa với anh nữa. Anh rể, em nói nghiêm chỉnh với anh nè. Ngọc Kỳ đều có thể làm trợ lý của anh, em cũng có thể làm trợ lý của anh. Anh cho hai chúng em cùng làm trợ lý được không?”

Không đợi Triệu Hùng trả lời, chợt nghe giọng nói của Lý Thanh Tịnh truyền đến:“Không được!”.

Thấy Lý Thanh Tịnh đi ra, Lý Diệu Linh sợ đến trốn raphía sauTriệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh cười nói: “Diệu Linh, em ngoan ngoãn ở nhà cho chị, chỗ nào cũng không cho đi! Hai ngày tới thầy Phùng sẽ tới dạy học cho em, nếu dám chạy loạn, vậy em về nhà mẹ đi!”

Lý Diệu Linh lè lưỡi một cái, nhỏ giọng nói: “Đã biết!”

Từ sau khiLý Quốc Lâm cùng Đào Yên Hoa ly hôn, Lý Diệu Linhvẫn luôn ở trong nhà Lý Thanh Tịnh. Cô ấy mới ở cùng một chỗ với mẹĐào Yên Hoa. Cho nên, Lý Thanh Tịnhuy hiếpcô ấy, chỉ cần hù dọaLý Diệu Linhthì còn bé sẽlập tức chịu thua.

Lúc này,cửa phòngLý Quốc Lâm mở ra.

Lý Quốc Lâm khập khiễng từ trong phòng đi ra.

Triệu Hùng thấy bố vợLý Quốc Lâm đã có thể bỏ xe đẩy cùng gậy chống bước đi, chỉ là đi đứng còn khập khiễng. Điều này khiến Triệu Hùng cảm thấy ngoài ý muốn.

“Bố vợ!”Triệu Hùngchào hỏibố vợLý Quốc Lâm.

Lý Quốc Lâm cười nói: “Triệu Hùng, con về lúc nào?”

“Đêm qua!”

“Chuyện xong rồi à?”

“Vẫn chưa, ngày mai còn phải về Tân Thành!”Triệu Hùng trả lời Lý Quốc Lâmxong thì hỏi: “Bố vợ, chân của bố khôi phục sao rồi?”

“Ừ! May có bác sĩ. Nếu không, đời này sợ rằng phải ngồi trên xe lăn cả đời rồi. Bác sĩ nói khoảng mười ngày nữa làbố có thể hoàn toàn bình phục.”

“Bố vợ, chúc mừng bố!”

Lý Quốc Lâm cười ha ha nói: “Nếu hôm nay con không phải đi, buổi tối uống mấy chén với bố.”

“Không cần buổi tối, buổi trưa con uống với bố luôn. Đúng rồi, tôi một hồi gọi điện thoại, gọi bác sĩ, Nông Tuyền cùng Trọng Ảnh cũng gọi là tới.”

Lý Thanh Tịnh vui vẻ phụ họa: “Chút nữa em bảo Dĩnh đi ra ngoài mua nhiều đồ ăn chút!”

“Đi! Buổi trưa anh tự mình xuống bếp.”Triệu Hùng nói.

Lý Diệu Linh vừa nghe cao hứng nói: “Thật tốt quá! Rốt cục có thể đượcăn đồanh rể làm rồi.”

Lý Thanh TịnhgọiTriệu Hùng về phòng sau đó dặn anh: “Đúng rồi, em còn chưa nói cho bố chuyện em mang thai.”

“Hả?”Triệu Hùng nghe xong cả kinh, không hiểu hỏi: “Thanh Tịnh, chuyện vui lớn như vậy, sao em không nói cho bố vợ?”

“Em là muốn cho anh biết trước mà! Việc vui lớn như vậy, đương nhiên muốn cho ngươi biết đầu tiên.”

Triệu Hùng nghe xong trong lòng tràn đầy hạnh phúc, kéo Lý Thanh Tịnh lại cúi đầu hôn lên má cô.

Lý Thanh Tịnh xấu hổ mà nói: “Buổi trưa lúc ăn cơm, anh tuyên bố tin tức này trước mặt mọi người nhé!”

“Ừm! Vậy em chogọi điện thoạiTư Tiệp, hôm nay cũng đừng đi làm.”

“Anh ở nhà, sao em có thể đi làm. Vừa dậy đã gọi rồi!”

Triệu Hùnghỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, có muốn gọi cả bà ngoại qua không? Để cho bà ấy cũng biết tin tức tốt này.”

“Nếu như anh đồng ý, đương nhiên em không sao cả! Nhưng nếu như mẹ đến, em sợ bố sẽ tức giận.”

Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày nói: “Vậy hay là sau hãy nói cho nhà họ Đào nhé!”

“Được! Vậy chờ anh làm xong chuyện ở Tân Thành trở về, chúng tađến nhà họ Đào, tuyên bố tin vui này.”

Triệu Hùng“Ừm!”một tiếng, ôm thật chặt Lý Thanh Tịnh.

Giờ phút này, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

Được người vợ thế này, chồng còn cần gì nữa chứ?

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại, Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh đều muốn cả đời dừng lại vào giờ phút này.

Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu căn phòng sáng trưng.

Trong phòng ngủ, Triệu Hùng đang ôm hôn Lý Thanh Tịnh, hai người thâm tình ôm hôn, một lúc lâu không muốn rời ra! Hoàn toàn đắm chìm ở giữa thế giới tuyệt vời này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi