CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Đường Siêu làm sao dám động vào anh ấy? Nhìn thấy sự dũng cảm của Triệu Hùng, anh ta đã khóc rất nhiều. Anh ta cho tay vào túi quần, run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đường Tân Khải.

"Bố! Con... con đang ở Quán bar Thanh Hà, có chuyện... đã xảy ra chuyện."

Đường Tân Khải đang chuẩn bị đi ngủ, nghe xong lời nói của cậu út Đường Siêu, không khỏi kinh ngạc.

"Đường Siêu, chuyện gì xảy ra?"

"Con nhất thời không giải thích được, bố đến đây đi! Triệu Hùng cùng Tống Y Sa cũng ở đây."

Nghe tin Triệu Hùng và Tống Y Sa cũng ở đó, Đường Tân Khải đã an ủi cậu con trai nhỏ Đường Siêu: "Đừng sợ, bố sẽ đến ngay!"

Sau khi cúp điện thoại, Đường Tân Khải lập tức gọi cho Dương Hưng và nói rằng con trai út của ông đã gặp tai nạn ở "Quán bar Thanh Hà", Triệu Hùng và Tống Y Sa cũng ở đó.

Từ khi Dương Lam đến Hải Phòng, Dương Hưng và Dương Lam đến sống trong một khách sạn bên ngoài.

Dương Lan không quen sống ở nhà người khác. Vì vậy, Dương Hưng đã ở cùng cô trong khách sạn.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Đường Tân Khải, ông ta đã yêu cầu anh lái xe đến đón.

Đồng thời, sau khi Triệu Hùng đưa Đường Siêu cho Tàn Kiếm Hồ A, anh ấy châm một điếu thuốc và bắt đầu hút. Gửi tin nhắn cho Tần Quyên nhờ cô lập tức đưa người đến và nói cho cô biết phải hành động như thế nào.

Trong khoảng hai mươi phút, Đường Tân Khải và Dương Hưng dẫn đầu và vội vã chạy đến.

Nhìn thấy Đường Tân Khải đi tới, Đường Siêu kích động hét lên: "Bố! Cứu con."

Đường Tân Khải tức giận chạy tới chỗ Triệu Hùng, Tống Y Sa và những người khác, nhìn thấy con trai của mình trên mặt có vài dấu tay đỏ rõ ràng, liền biết anh ta đã bị tát. Chỉ khác là không để lại sẹo rõ ràng nên ông ta cảm thấy rất an tâm.

Thuộc hạ của anh ta là Tiết Mạnh bị thương nặng, những người anh ta mang theo đều cảm thấy xấu hổ.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Tân Khải hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Triệu Hùng và Tống Y Sa hỏi: "Anh Triệu Hùng, cô Sa, hai người làm gì đấy? Tôi vừa thôi giữ chức chủ tịch, cô đã bắt đầu làm trò với tôi rồi.", “Đây khác gì vừa vượt qua sông đã muốn phá cầu?"

"Ông đừng cao hứng! Trong lúc ông không có mặt, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nên ông cần hiểu chuyện gì xảy ra rồi nói." Triệu Hùng nheo mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh.

Đường Tân Khải khịt mũi hỏi con trai Đường Siêu: "Có chuyện gì vậy? Con thành thật nói ra cho bố nghe. Nếu còn nửa câu chưa nói hết, bố sẽ đánh cho con thừa sống thiếu chết. Nhưng mà, nếu có người dám bắt nạt con, bố của con sẽ làm nước cờ đầu tiên cho con. Bố không tin rằng ở đây bố không có quyền hành gì."

Triệu Hùng giễu cợt đối với Đường Siêu nói: "Anh có nghe không. Bố anh kêu anh nói ra tất cả mọi chuyện kìa."

Đường Siêu nghe xong lời này, đột nhiên cảm thấy nản lòng.

Nếu nói sự thật, rõ ràng là anh ta không có lý do gì để làm thế cả; nếu nói dối anh ta lo lắng rằng bố của mình sẽ thực sự đánh mình.

Tống Y Sa và Triệu Hùng hiển nhiên không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Con còn đứng đấy làm gì, mau nói cho bố biết!” Đường Tân Khải Ngôn thúc giục con trai Đường Siêu, ông trợn to hai mắt.

Triệu Hùng liếc nhìn Đường Siêu, con trai út bên cạnh Đường Tân Khải.

Đường Siêu khá trưởng thành, theo số liệu thì anh ta chỉ mới ba mươi hai tuổi nhưng lại trông hơi giống tuổi khoảng bốn mươi.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt thờ ơ của bố anh ta, anh biết rằng ông ta thờ ơ với sự sống chết của con trai mình.

Triệu Hùng thầm nói: "Qủa là người tàn nhẫn!"

Những người như vậy là những người làm được những điều tuyệt vời. Sẽ không bị cảm xúc làm cho sợ hãi, làm mọi việc theo cách của họ.

Đường Siêu không có đủ tự tin để nói, và kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Đường Tân Khải biết đức hạnh của con trai út Đường Siêu, nghe nói đã đụng vào người phụ nữ bên cạnh Triệu Hùng, hai bên xảy ra tranh chấp, ông ta tức giận chỉ vào Đường Siêu mắng: "Đồ súc sinh, mày sẽ chết nếu suốt ngày u mê một người phụ nữ."

"Triệu Hùng, mặc dù con trai tôi khiêu khích người phụ nữ của anh, nhưng tôi đảm bảo nó không làm bất kỳ hành động xấu xa nào. Anh đã hại người của tôi và đánh tài con trai tôi, điều này coi như hòa.”

"Hóa ra ông tính toán như vậy sao? Phải đợi người của tôi bị con trai ông sỉ nhục rồi tôi mới có thể đánh con ông sao?"

"Hừ! Mặc dù anh rất hóm hỉnh. Nhưng đừng quên, đây là địa bàn tôi! ”Đường Tân Khải khí thế lớn, sắc bén nói.

Tống Y Sa giễu cợt với khuôn mặt xinh đẹp nói: "Đây là nơi có luật pháp. Ông thật sự cho rằng mình có thể một tay che trời sao?"

"Tống Y Sa, chuyện này là chuyện của gia đình tôi, mong cô đừng xen vào."

"Tôi sẽ không được xen vào? Triệu Hùng là bạn của tôi. Nếu ông dám vô lễ với anh ấy, đừng trách tôi coi thường đạo lý của Phòng Thương mại."

Đôi bên bế tắc, có xu hướng nổ ra xung đột.

Đứng bên cạnh Đường Tân Khải, Đường Siêu thuyết phục: "Bố, dù sao thì con là người đầu tiên có lỗi trong chuyện này. Con nghĩ, chúng ta hãy quên chuyện đó đi!"

Đường Tân Khải tát con trai và giận dữ nói: "Thằng khốn, sao mày có thể nói ở đây?"

Triệu Hùng liếc mắt một cái.

Mục đích của anh ấy khi động tới Đường Siêu là để xem Đường Tân Khải phản ứng như thế nào với con trai của mình. Bây giờ thông tin về tình hình đã được xác nhận, nó giúp ích rất nhiều cho anh ấy để thực hiện thêm nhiều kế hoạch hơn nữa.

Đúng lúc này, Tần Quyên cùng một đám người vội vàng đi vào.

Đường Tân Khải liếc nhìn lại và hơi nhíu mày khi nhìn thấy Tần Quyên đang đi tới.

"Quán bar Thanh Hà" dù sao cũng là địa điểm của "tập đoàn Hắc Quyên", Tần Quyên đưa mọi người đến một sự kiện lớn như vậy là chuyện bình thường.

Sau khi Tần Quyên đi đến bên người Đường Tân Khải, liếc nhìn Triệu Hùng và Tống Y Sa, hỏi Đường Tân Khải: "Ông cùng cô Sa xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hừ! Sau khi Tống Y Sa lên làm chủ tịch, cô ấy bắt đầu muốn diệt trừ những kẻ bất đồng với chính kiến của mình. Cô Quyên, hôm nay cô ấy đã tấn công tôi, ngày mai sẽ tấn công tập đoàn Hắc Quyên của cô. Chúng ta không thể để người phụ nữ này muốn làm gì thì làm được.”

Tống Y Sa chế nhạo nói: "Đường Tân Khải, ông đừng có nhầm lẫn ở đó ngược lại đúng sai. Là con trai ông muốn người của Triệu Hùng uống rượu cùng, hai bên xảy ra mâu thuẫn. Ông đừng ở đây coi con ông là bảo bối! Vô lí hơn nữa là ông còn dính líu đến tập đoàn à? Tôi thật sự rất nghi ngờ, làm sao ông lại trở thành Chủ tịch suốt những năm qua?"

Tần Quyên làm bộ thuyết phục cả hai bên: "Được rồi! Chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà cả hai cùng đánh nhau. Chuyện này lan ra thì sẽ bị chê cười! Để tôi nói, cả hai bên, mỗi người lùi lại một bước, bắt tay và làm hòa đi."

Đường Tân Khải nhìn Dương Hưng, thấy Dương Hưng gật đầu, lửa giận trong lòng cũng dần dần lắng xuống.

Ông ta khịt mũi nói với Tống Y Sa và Triệu Hùng: "Hôm nay tôi sẽ cho chủ tịch Quyên một chút thể diện. Tôi sẽ cho qua. Cút ngay! Đi thôi."

“Chờ đã!” Triệu Hùng kêu lên.

Đường Tân Khải nhìn Triệu Hùng hỏi: "Anh còn muốn làm gì?"

Khóe miệng Triệu Hùng nở nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm Đường Tân Khải và nói: "Cho con trai ông xin lỗi người của tôi trước khi rời đi! Nếu không, ông có thể rời đi, nhưng con trai ông sẽ không bao giờ rời đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi