CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng, Trần Văn Sơn cùng Lý Thanh Tịnh ngồi ở trên ghế sa lon, thảo luận về vấn đề này.

Triệu Hùng trầm ngâm nửa ngày nói: “Tôi cảm giác vấn đề này còn có mờ ám. Tập đoàn Khải Thời còn chưa chính thức ra tay với chúng ta, Vu Hạo tập đoàn Hằng Viễn đã bắt đầu giành ra tay với chúng ta trước. Tập đoàn Hằng Viễn cũng là công ty nổi danh trong nước, bọn họ giúp tập đoàn Khải Thời không gì đáng trách, thế nhưng làm chim đầu đàn, một khi để chúng ta biết được là tập đoàn Hằng Viễn làm, tất nhiên sẽ ra tay với bọn họ. Bọn họ cũng sẽ không ngu như vậy chứ?”

“Nhưng sự thực xảy ra trước mắt, không phải là tập đoàn Hằng Viễn thì là ai?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Anh là nóichuyện có lẽ tổng giám đốc tập đoàn Hằng Viễn không biết, là Vu Hạo con của ông ta tự ý làm chủ. Mà Vu Hạo làm như vậy, nhất định bị người của nhà họ Triệu xúi bẩy. Quan hệ của anh ta và Triệu Khang còn có Triệu Cao cũng không tệ. Rất có thể, Triệu Khang cùng Triệu Cao mới thật sự là người ra tay phía sau.” Triệu Hùng phân tích.

Lý Thanh Tịnh nghe xong Triệu Hùng phân tích, cho rằng rất có lý.

“Xem ra, Anh rất hiểu Triệu Khang cùng Triệu Cao nha?” Lý Thanh Tịnh cười nói.

Triệu Hùng nói: “Anh hiểu mỗi người của nhà họ Triệu!”

“Không! Anh không hiểu bố anh.” Lý Thanh Tịnh phản bác.

Triệu Hùng nghe xong nhíu chặt mày, thở dài nói: “Đúng là anh không hiểu ông ta. Nếu như nói ông ta trục xuất anh khỏi nhà họ Triệu là vì bảo vệ anh. Nhưng lại để cho tập đoàn Khải Thời ra tay với anh, rốt cuộc là có ý gì đây? Rốt cuộc ông ta đang chơi trò gì với anh?”

Lý Thanh Tịnh nói: “Chỉ biết ván cờ này là do bố anh sắp đặt! Như vậy em cho rằng có vài điểm.”

“Nói một chút coi!” Triệu Hùng nói.

Có câu là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê!

Anh cũng muốn nghe người khác kiến nghị một chút.

Lý Thanh Tịnh phân tích: “Nếu như ván cờ này, là bố anh Triệu Khải Thời cố ý bày ra. Như vậy thứ nhất, là lần thứ hai khảo nghiệm đối với anh, ông ta mới phải làm như vậy.”

“Vậy mục đích ông ta làm như vậy là cái gì?” Triệu Hùng không hiểu hỏi.

“Anh trước đừng hỏi, nghe em nói hết đã!” Lý Thanh Tịnh lấy ra khí thế của chủ công ty.

“Thứ hai, là dẫn người khác vào. Ván này, có thể nhìn ra ai là người đứng ở phía bên kia? Làm cho một ít thế lực ẩn nấp, hoàn toàn lộ ra.”

“Thứ ba, bố anh sắp đặt ván cờ này, là căn cứ vào tín nhiệm đối với anh!”

“Thứ tư, nhà họ Triệu nếu bị Tây Giao âm thầm quản chế, càng là có người sinh lòng phản bội. Đây chính là điều kiện tốt nhất nghiệm chứng ai là kẻ phản bội nhà họ Triệu!”

“Thứ năm, có lẽ là muốn che giấu ý định thực sự đằng sau những hành động bề ngoài!”

Nghe xong Lý Thanh Tịnh phân tích xong, phía trước đều rất dễ hiểu. Nhưng câu “Che giấu ý định thực sự đằng sau những hành động bề ngoài!” anh cũng không hiểu rõ lắm.

Triệu Hùng cau mày, hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, câu vừa rồi của em! Là thế nào?”

“Chiêu này rất lợi hại!” Lý Thanh Tịnh mỉm cười, nhưng cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Triệu Hùng, mà hỏi ngược lại: “Triệu Hùng, em hỏi anh! Nếu như chống lại tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, anh thua thì như thế nào? Thắng thì như thế nào?”

Triệu Hùng suy nghĩ một chút nói: “Thua, công ty chúng ta sẽ phá sản, nghèo rớt mồng tơi, anh và em một lần nữa trải qua cuộc sống nghèo khổ.”

“Vậy nếu thắng thì sao?” Khóe môi Lý Thanh Tịnh nhếch lên ý cười nhẹ.

“Nếu có thể thắng được thì chúng ta tuyệt đối sẽ tiến vào top 500 công ty mạnh nhất thế giới. Tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu cho dù không phải sản, sẽ đại thương nguyên khí.”

“Vậy anh hiểu đạo lý trong đó chưa?” Lý Thanh Tịnh Yên cười mà hỏi.

Triệu Hùng cau mày, suy nghĩ lúc lâu cũng không có nghĩ ra nguyên nhân. Trần Văn Sơn ở bên cạnh cũng suy tư nửa ngày, nhưng không đoán được Lý Thanh Tịnh ám chỉ rốt cuộc là có ý gì.

Lý Thanh Tịnh mỉm cười, đắc ý nói: “Đây là một môn kinh tế học, gọi là dời tài sản!”

“Dời tài sản?” Triệu Hùng nghe xong không khỏi thất kinh.

Lý Thanh Tịnh “Ừ!” một tiếng, gật đầu nói: “Nếu như em đoán không sai, nếu nhà họ Triệu bị Tây Giao âm thầm khống chế, bố anh tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu là tâm huyết dòng họ Triệu, ông ta kiên quyết sẽ không trơ mắt nhìn gia sản nhà họ Triệu rơi vào tay Tây Giao. Mà anh bị nhà họ Triệu đuổi ra cửa là lựa chọn tốt nhất dời đi lực chú ý.”

Nghe xong Lý Thanh Tịnh phân tích, nghi vấn trong lòng Triệu Hùng lập tức trở nên sáng tỏ.

Anh vươn tat ôm Lý Thanh Tịnh vào trong lòng, vui vẻ hôn lên hai má Lý Thanh Tịnh ngay tại chỗ. Hưng phấn mà kêu lên: “Ôi! Thanh Tịnh em thật thông minh, nhất định là như vậy rồi!”

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng đẩy ra Triệu Hùng, trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng, hờn dỗi mà oán giận Triệu Hùng: “Anh điên rồi, Văn Sơn còn ở đây.”

Trần Văn Sơn cười cười thức thời mà lập tức bỏ đi, trong miệng thì thào lẩm bẩm: “Tôi cái gì cũng không thấy được, các người tiếp tục! Tiếp tục!”

Sau khi Trần Văn Sơn rời đi, Lý Thanh Tịnh nắm đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đập lên ngực Triệu Hùng, quyến rũ mà nói: “Đáng ghét! Hôn người ta, cũng không nhìn một chút là trường hợp nào?”

Triệu Hùng nắm hai tay của Lý Thanh Tịnh, lần thứ hai ôm cô vào trong lòng, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, vui vẻ nói: “Thanh Tịnh, em thật là người vợ hiền của anh! Về tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu sẽ đánh trả anh, anh vẫn nghĩ không thông. Cho rằng nhà họ Triệu làm việc tuyệt tình, không chỉ có muốn đuổi anh ra khỏi nhà, còn muốn đánh vỡ việc làm ăn của anh. Nghe xong lời của em, khiến anh hiểu ra! Bố anh thích nhất đọc binh pháp chiến thư các loại, cái gì Tôn Tẫn, Vũ Mục các thứ đó. Nhất định là như em nói, ông ta không cam lòng tài sản nhà họ Triệu rơi vào tay Tây Giao, muốn mượn dùng phương thức chèn ép anh, dời tài sản sang cho ta.”

Lý Thanh Tịnh từ trong lòng Triệu Hùng tránh thoát ra, bình tĩnh nói: “Anh cũng đừng vui mừng quá sớm! Coi như là như vậy, thực lực tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu mạnh mẽ, lại có tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hằng Viễn những công ty kia giúp bọn họ. Muốn đánh bại tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu cũng không phải là dễ dàng như vậy.”

“Yên tâm đi! Anh đã đả thông phòng thương mại thành phố Vinh tỉnh Lam Hỏa, cùng với phòng thương mại Tân Thành tỉnh Hà Giang. Ngoài ra anh còn có hai lá bài tẩy, lúc mấu chốt có lẽ sẽ có tác dụng. Cho dù không có nắm chắc tất thắng, nhưng sẽ làm cho tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu đả thương địch thủ 1000, tự tổn hại 800.”

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng tâm tình vui vẻ, một đôi mắt đẹp si ngốc nhìn chăm chú anh, nhân cơ hội nói: “Bây giờ anh đã biết bố anh là người tốt chưa? Thật ra ông ta là người bố tốt đó. Thà rằng bị anh oán giận, thà rằng bị anh thóa mạ, thà rằng lưng đeo tất cả, vẫn yên lặng giúp anh lót đường. Triệu Hùng, thật ra em rất hâm mộ anh! Anh có một người mẹ yêu anh, một người bố thương anh. Mà bố mẹ em đã ly dị rồi!”

Triệu Hùng lần thứ hai ôm Lý Thanh Tịnh vào trong lòng, hai người bỗng nhiên có một loại cảm giác “đồng bệnh tương liên”.

“Thanh Tịnh, chuyện của mẹ anh, em thấy thế nào?” Triệu Hùng hỏi.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Em nghĩ anh vẫn chưa hiểu bố anh. Trên chuyện này, em luôn cảm thấy ông ta có nỗi khổ không nói ra được! Có thể, chỉ có bản thân Triệu Khải Thời mới có thể giải thích với anh!”

Sau khi yên lặng một lúc, Triệu Hùng nói: “Nếu quả thật anh trách lầm ông ta, ta sẽ nói xin lỗi ông ta!” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi