CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Buổi tối!

Đêm đã khuya.

Triệu Hùng còn chưa ngủ.

Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Nghĩa nhà họ Triệu đều tới, bàn cờ này có chút đại!

Hiện tại thế cục khó liệu, ngay cả Triệu Hùng cũng không biết có thể chống đỡ được hay không, “Tập đoàn Khải Thời” nhà họ Triệu cưng chiều này đúng là vật lớn.

Anh thấy vợ đã ngủ rồi bèn đứng dậy chuẩn bị đến phòng hút thuốc lấy ra điếu thuốc, để cho mình tỉnh táo một chút.

Sau khi rón ra rón rén ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng em vợ Lý Diệu Linh, từ khe hở cửa, có thể thấy trong phòng vẫn sáng đèn.

Bây giờ đều đã hơn 1h đêm rồi!

Chẳng lẽ Lý Diệu Linh còn đang học?

Nghĩ vậy, Triệu Hùng muốn đi vào coi xem sao.

Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng Lý Diệu Linh ra, vào nhìn chỉ thấy Lý Diệu Linh ghé vào bàn học đã ngủ rồi.

Đến gần bên cạnh Lý Diệu Linh, Triệu Hùng thấy hai tay Lý Diệu Linh đặt lên sách vở, mặt dán hai tay, ngủ đến say sưa.

Thấy như vậy, trong lòng Triệu Hùng rất vui mừng, em vợ Lý Diệu Linh thật sự lặng lẽ đang thay đổi rồi.

Nếu để cho người nhà họ Lý biết, Lý Diệu Linh đồng ý dụng tâm học tập, vậy đơn giản là truyện cười lớn nhất thế kỷ này. Mỗi môn học không để giấy trắng tinh là cả nhà đều đã niệm A Di Đà Phật.

Anh không có lên tiếng quấy rầy em vợ Lý Diệu Linh, mà là cầm lấy một tấm chăn mỏng đắp lên trên người của Lý Diệu Linh, lại im ắng rời khỏi phòng của Lý Diệu Linh.

Trong phòng hút thuốc, Triệu Hùng liên tiếp rút hai điếu thuốc lá, trong lòng nghĩ đến bước tiếp theo nhà họ Triệu sẽ ra chiêu thế nào với mình.

Trận này, anh chỉ có thể thắng không thể thua! Đối mặt đối thủ, thật sự là quá cường đại.

Nếu như thua, anh không chỉ có thất bại mất gia sản hàng tỉ, trở nên nghèo rớt mồng tơi, càng thất bại đánh mất kỳ vọng của Triệu Khải Thời đối với mình.

Triệu Hùng có thể có tất cả hôm nay, đều là bố của anh Triệu Khải Thời đang âm thầm bố cục.

Trước anh hiểu lầm Triệu Khải Thời. Lúc này đây, là cơ hội tốt chứng minh bản thân. Cho nên, anh không muốn làm Triệu Khải Thời thất vọng.

Sau khi ngồi một lúc ở phòng hút thuốc, tâm tư rốt cục chậm rãi trầm xuống, không còn tâm phiền ý loạn nữa, lúc này mới trở lại phòng.

Đánh răng xong, Triệu Hùng nhai một thanh kẹo cao su. Liếc mắt nhìn Lý Thanh Tịnh đang ngủ say, ánh mắt Triệu Hùng rơi vào trên điện thoại di động.

Điện thoại di động lóe lên mà phát ra ánh sáng nhạt.

Có tin nhắn nhưng vẫn chưa đọc!

Triệu Hùng vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn lên, thấy là Trần Văn Sơn gửi tin nhắn tới.

“Cậu chủ, cậu ngủ chưa? Chưa ngủ thì nhanh chóng đến chỗ bác sĩ Hoa Di, tôi vừa mới đi ra ngoài phá án, trên đường cứu một người, người này bị nhiều cao thủ vây công. Là một cao thủ Thiên bảng!”

Triệu Hùng vừa nghe là cao thủ “Thiên bảng!”, lập tức nhắn lại một tin cho Trần Văn Sơn: “Tôi đến ngay!”

Anh lo lắng Lý Thanh Tịnh dậy không thấy mình đâu sẽ lo lắng. Để lại tờ giấy ở tủ đầu giường, nói mình có việc đi đến chỗ Trần Văn Sơn.

Sau khi rời nhà, Triệu Hùng lái xe nhanh như chớp chạy tới phòng khám bệnh của Hoa Di.

Lúc đến rồi phòng khám bệnh của Hoa Di, đều đã là gần hai giờ đêm rồi.

Lúc này, phòng khám bệnh của Hoa Di vẫn sáng đèn.

Làm Triệu Hùng sau khi đi vào thấy một người đàn ông cả người toàn máu nằm trên giường bệnh, quả thực thành huyết nhân.

Hoa Di mang theo Lâm Thảo đang tiến hành cứu chữa cho bệnh nhân.

Thấy Triệu Hùng tới, Trần Văn Sơn kéo Triệu Hùng ra ngoài nói: “Cậu chủ, người này có lai lịch lớn!”

“Lai lịch gì?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nói: “Tôi biết người này, anh ta là cao thủ Thiên bảng Tiết Ân.”

“Tiết Ân?”

Triệu Hùng chỉ quan tâm qua một ít cao thủ đứng đầu “Thần bảng” cùng “Thiên bảng”, còn thật không biết Tiết Ân này là ai.

Trần Văn Sơn giải thích với Triệu Hùng: “Tiết Ân này có thể nói là nhân vật nửa chính nửa tà. Bây giờ anh đang lúc cần người, tôi thấy anh ta bị nhiều cao thủ vây công, nên ra tay cứu anh ta.”

“Văn Sơn, ý anh là bảo tôi thu Tiết Ân?” Triệu Hùng hỏi.

“Đúng!” Trần Văn Sơn gật đầu nói: “Người này võ công không kém Nông Tuyền. Nếu là Tiết Ân có thể cho chúng ta sử dụng, đối với chúng ta mà nói quả thực là như hổ thêm cánh. Anh suy nghĩ một chút, nếu như bị những người Am Cẩu kia đoạt Tiết Ân đi, không thể nghi ngờ sẽ tăng thực lực cho bọn họ.”

Nghe xong Trần Văn Sơn phân tích, Triệu Hùng nhíu mày nói: “Văn Sơn, anh biết tôi thu người có nguyên tắc. Nhất định phải sạch sẽ, người chính phái mới thu. Không phải anh nói Tiết Ân là người nửa chính nửa tà à? Sao tôi có thể thu người tà môn ma đạo.”

Trần Văn Sơn giải thích với Triệu Hùng: “Thật ra, cái này cũng chẳng trách Tiết Ân! Sở dĩ anh ta nửa chính nửa tà, là bởi vì anh ta hút máu người.”

“Cái gì? Hút máu người.”

Triệu Hùng nghe vậy lắc đầu như trống bỏi, nói với Trần Văn Sơn: “Không được, không được! Văn Sơn, sao tôi có thể thu người hút người máu. Thật hoang đường, thế giới này tại sao có thể có người hút máu người, không phải là Vampire à?”

“Cậu chủ, cậu nghe tôi giải thích đã! Trước đó tôi để bác sĩ Hoa Di khám qua cho Tiết Ân. Tôi đã hỏi bác sĩ Hoa Di tại sao Tiết Ân phải hút máu người. Anh đoán bác sĩ Hoa Di nói như thế nào?”

“Sao tôi có thể đoán được! Ui da, anh cũng đừng lập lờ nữa. Rốt cuộc bác sĩ Hoa Di nói cái gì rồi hả?” Triệu Hùng vội hỏi.

“Bác sĩ Hoa Di nói sở dĩ Tiết Ân uống máu người là bởi vì anh ta trúng độc. Loại độc chất này là độc Tà Y cực hàn. Cho nên, Tiết Ân chỉ thông qua hút máu người mới có thể giảm thương tổn độc này mang tới. Có lẽ anh không biết loại độc này một khi phát tác, quả thực đau đớn khó nhịn. Nhưng tôi nghe nói Tiết Ân phần lớn sẽ đi kho máu bệnh viện mua máu. Hoặc là mua máu từ một ít người buôn bán nhỏ. Chỉ khi anh ta phát tác mới có thể điên cuồng không khống chế được mình, cắn người hút máu.”

Sau khi nghe Trần Văn Sơn giải thích, Triệu Hùng trầm ngâm một hồi, hỏi Trần Văn Sơn: “Anh ta hút máu người, đã gây ra mạng người chưa?”

“Chuyện này tôi đã điều tra anh ta chỉ hút qua máu năm người. Một người trong đó xác thực đã chết, nhưng không phải là bị anh ta hút máu chết, mà là bị dọa chết. Về phần, bốn người khác thì không nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta uống máu người, cũng chỉ là uống khoảng 400cc. Chút máu ấy đối với người trưởng thành bình thường mà nói căn bản không có vấn đề.”

“Vậy nói như thế Tiết Ân này cũng không xấu. Anh ta chỉ là trúng độc Tà Y, mới biến thành như vậy đúng không?” Triệu Hùng nhìn Trần Văn Sơn hỏi.

“Đúng, chính là như thế này!” Trần Văn Sơn gật đầu.

“Nếu là như vậy, tôi có thể thu anh ta. Chờ sau khi bác sĩ Hoa Di cứu được anh ta, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.”

Thấy Triệu Hùng đồng ý thu Tiết Ân, Trần Văn Sơn vui mừng vô cùng. Một khi Tiết Ân theo Triệu Hùng, như vậy thực lực phe mình sẽ tăng nhiều.

Triệu Hùng đột nhiên nhíu chặt mày, hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh mới vừa nói người nọ là trúng độc Tà Y, đúng không?”

“Đúng vậy! Làm sao vậy?” Trần Văn Sơn không hiểu nhìn Triệu Hùng.

Đây là Triệu Hùng lần thứ hai nghe qua cái từ “Tà Y” này rồi.

Đầu tiên là em vợ Lý Diệu Linh bán hàng mỹ phẩm giả, Hoa Di nói qua trong đó thêm độc tố, có thể là “Tà Y” hạ độc. Lúc này Tiết Ân cũng là trúng độc “Tà Y”.

Xem ra, “Tà Y” này là một rắc rối lớn! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi