CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo đi tới, khiến cho Thi Sinh và Triệu Hùng cùng giật mình.

"Sao cô/em lại tới đây?" Thi Sinh và Triệu Hùng cùng hỏi Lưu Hải Yến.

Thi Sinh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, trong mũi hừ lạnh một tiếng.

Triệu Hùng không cam lòng tỏ ra yếu kém, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thi Sinh.

Ánh mắt của hai người vừa mới đụng vào, Thi Sinh cuối cùng vẫn thua trận.

Thi Sinh là con nhà giàu ở Hà Nội, chỉ cần một ánh mắt sẽ khiến cho người ta khuất phục. Nhưng sau khi hắn ta đối mặt với Triệu Hùng, ánh mắt sắc bén của Triệu Hùng giống như một cây đao, làm cho hắn ta cảm giác không rét mà run.

Lưu Hải Yến chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Triệu Hùng rồi lại nhìn Thi Sinh.

Cô ta nói với Triệu Hùng với giọng lạnh nhạt: "Anh Triệu, coi như anh là người đã có gia đình thì cũng không cần nói tôi không chịu nổi như vậy chứ?"

Triệu Hùng lộ ra vẻ khó xử, anh cũng không nghĩ rằng Lưu Hải Yến sẽ đi vào ở thời điểm này.

Sau khi Lưu Hải Yến nói xong với Triệu Hùng, cô ta lạnh nhạt nhìn Thi Sinh rồi nói: "Thi Sinh, anh vẫn chưa xong sao?"

Thi Sinh thấy Lưu Hải Yến tức giận, vội vàng giải thích: "Hải Yến, em hiểu lầm rồi. Anh tìm Triệu Hùng là có chuyện khác."

"Chuyện gì?" Lưu Hải Yến nhìn chằm chằm Thi Sinh.

Lưu Hải Yến trùng hợp chạy đến là bởi vì Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh có chút không yên lòng Triệu Hùng, lo lắng anh sẽ nổi lên mâu thuẫn với người nhà họ Thi ở Hà Nội. Lúc này cô mới gọi điện thoại cho Lưu Hải Yến, nói rằng Thi Sinh viết thư cho Triệu Hùng, để Triệu Hùng đi quán bar Hoa Đế gặp hắn ta.

Lưu Hải Yến nghe là Thi Sinh hẹn một mình Triệu Hùng đi ra, cô ta làm sao có thể ngồi vững vàng được, lúc này mới mang theo Lâm Thanh Thảo chạy nhanh đến.

Thi Sinh giảng giải: "Chuyện giữa những người đàn ông."

Nghe vậy, Lưu Hải Yến hơi nhíu mày lên, cô nói với Thi Sinh: "Thi Sinh, tôi nói rõ một lần nữa với anh. Triệu Hùng là bạn của tôi, chúng tôi chỉ có quan hệ bạn bè bình thường. Nếu anh mà để anh ta khó xử, đừng trách tôi không khách khí với anh."

Thi Sinh biết Lưu Hải Yến tới, kế sách của hắn ta đã không cách nào triển khai, chỉ có thể coi như không có gì.

Thi Sinh ở trước mặt người khác, cho tới bây giờ cũng là người khác a dua nịnh nọt hắn ta, lúc nào hắn ta bị người khác chỉ trích chửi rủa như bây giờ.

Hắn ta là một người đàn ông gia trưởng, thấy vợ sắp cưới Lưu Hải Yến tức giận với hắn ta. Vốn định ẩn nhẫn, không ngờ nhịn không được, trực tiếp bộc phát ra.

Thi Sinh tức giận hét Lưu Hải Yến: "Lưu Hải Yến, em còn nói em không có quan hệ gì với Triệu Hùng. Bây giờ em vì một kẻ không quen biết mà kêu la om sòm với anh. Anh là chồng sắp cưới của em đó. Em càng như vậy thì càng nói rõ quan hệ giữa em và Triệu Hùng thôi."

Lưu Hải Yến sắc mặt lạnh đến đọa người, nhìn Thi Sinh: "Thi Sinh, anh thích nghĩ sao thì nghĩ. Còn việc hôn nhân giữa chúng ta, mặc dù bố mẹ hai bên đều đồng ý, nhưng mà Lưu Hải Yến tôi chưa có đồng ý. Tôi ở đây nói cho anh biết, tôi sẽ không gả cho anh. Anh từ bỏ cái ý định này đi."

"Lâm Thanh Thảo, chúng ta đi." Lưu Hải Yến nói xong thì mang theo Lâm Thanh Thảo quay người, nổi giận đùng đùng rời đi.

"Hải Yến! Hải Yến!"

Thi Sinh đuổi theo, nhưng mà Lưu Hải Yến cũng không quay đầu, đi rất nhanh ra khỏi quán bar Hoa Đế.

Bị Lưu Hải Yến xen vào như thế, Triệu Hùng cũng không nguyện ý ở lâu.

Mặc dù anh cũng không muốn có mâu thuẫn với người nhà họ Thi ở Hà Nội, nhưng bây giờ xem ra, cái hiểu lầm này sợ rằng càng ngày càng tăng thêm.

Triệu Hùng mang theo Nông Tuyền đang muốn rời đi thì Thi Sinh đi trở về phòng, trong mũi hừ lạnh một tiếng, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh chờ đó cho tôi."

Triệu Hùng nhún vai, cố ý nói với Thi Sinh: "Anh Thi, chuyện này hình như không liên quan gì đến Triệu Hùng tôi. Tôi chỉ chụp chung một tấm ảnh bình thường với Lưu Hải Yến mà thôi. Anh thế mà cầm cái này làm bằng chứng ghen tuông. Là đàn ông thì lòng dạ vẫn nên rộng rãi một chút. Nếu bức phụ nữ quá gấp, sớm muộn gì cũng cắm trên đầu anh vài cái sừng mà thôi."

"Anh..." Thi Sinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Anh tốt nhất đừng để tôi phát hiện anh có ý định gây rối với Hải Yến. Nếu không thì tôi sẽ không tha cho anh." Thi Sinh trợn mắt hung ác nhìn Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhìn Thi Sinh rồi nói: "Anh Thi, anh nói nếu tôi không tới đây, có thể sẽ bỏ lỡ trò hay đặc sắc. Chẳng lẽ chính là vì đe dọa tôi sao?"

"Cũng không phải!" Thi Sinh lắc đầu, nói ở bên tai Triệu Hùng: "Triệu Hằng là em họ của anh đúng không? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, bây giờ cậu ta đang gặp nguy hiểm. Ha ha ha..."

Thi Sinh cười lớn tiếng.

Triệu Hùng nghe Triệu Hằng gặp nguy hiểm, làm sao có thể nhịn xuống, anh tiến lên nắm chặt cổ áo Thi Sinh.

"Thả cậu chủ của chúng tôi ra."

Những người khác trong phòng đều đưa vũ khí ra, bao vây hai người Triệu Hùng và Nông Tuyền lại.

Nông Tuyền đang thất vọng vì không được đánh nhau, thấy thuộc hạ của Thi Sinh cầm vũ khí xông tới, cậu ấy vung tay vung chân nói: "Con mẹ nó. Nông Tuyền tôi đang ngứa tay đây, các người dám đụng cậu chủ nhà tôi xem."

Đừng nhìn Nông Tuyền là người đàn ông lỗ mãng, trong lòng của cậu ấy lúc nào cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Khi tới đây, Triệu Hùng có khuyên bảo cậu ấy, không được hành sự lỗ mãng, đối phương là người có thân phận. Cho nên mặc dù bị đối thủ vây quanh, lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng mà thấy Triệu Hùng còn chưa ra tay, Nông Tuyền cũng không có động thủ.

Thi Sinh phất phất tay thuộc hạ, ra hiệu để bọn họ tản ra.

Hắn ta nghĩ rằng Triệu Hùng không dám ra tay, cười lạnh nói: "Triệu Hùng, anh làm việc không có đầu óc như vậy à? Nếu không phải là tôi tiết lộ tin tức cho anh, e rằng em họ của anh chết như thế nào thì anh cũng không biết."

"Triệu Hằng rốt cuộc thế nào rồi?" Triệu Hùng nghiêm nghị hỏi Thi Sinh.

Thi Sinh nói: "Anh hẳn là nên đến hỏi người nhà họ Triệu ấy."

Lúc này, Triệu Hùng mới buông lỏng cổ áo Thi Sinh ra, trừng mắt nhìn Thi Sinh: "Tốt nhất đừng để tôi phát hiện anh có ý đồ gì không tốt với Triệu Hằng. Nếu không, coi như là người nhà họ Thi cũng không bảo vệ được anh."

Sau khi nói xong, ánh mắt của Triệu Hùng và Nông Tuyền đều rơi vào một người đàn ông đang đội mũ cách đó không xa.

Bởi vì khi Triệu Hùng bắt được cổ áo thi Sinh. Anh và Nông Tuyền đều cảm nhận được cỗ chiến ý cường đại trên người đàn ông đội mũ kia.

Người này tuyệt đối là người ở trên bảng Võ Thần, hơn nữa còn có xếp hạng không thấp.

Người đàn ông đội mũ này cúi đầu từ đầu tới cuối, dùng mũ che khuất bộ mặt, bọn họ không thể nhìn thấy rõ gương mặt của anh ta.

"Nông Tuyền, chúng ta đi!" Triệu Hùng hừ lạnh một tiến, cất bước rời đi quán bar Hoa Đế.

Cuộc tụ hội này không có đánh nhau, trên mặt Nông Tuyền toát ra vẻ thất vọng, vội vàng đuôi theo Triệu Hùng.

Thấy sắc mặt của Triệu Hùng đang ngưng trọng, giống như một tòa núi lửa tùy lúc có thể phun ra, Nông Tuyền không dám lên tiếng.

Sau khi lên xe, Triệu Hùng lái xe thẳng một mạch về Vườn Hạnh Phúc, chỗ mà người nhà họ Triệu ngủ lại.

Khi Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Nghĩa đang chơi cờ vây thì chủ nhân của Vườn Hạnh Phúc là Triệu Nghĩa đang vội vàng chạy vào.

Triệu Phúc nói với Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Nghĩa: "Không xong rồi cậu hai, cậu ba. Tên nhóc Triệu Hùng kia tới đây."

Bây giờ, Triệu Khải Nghĩa là trưởng nhà họ Triệu.

Khi nghe tin Triệu Hùng tới, ông ta nhíu chặt lông mày.

Triệu Khải Nghĩa nói với Triệu Phúc: "Triệu Hùng tới đây thì hốt hoảng cái gì. Nó nói nó đến đây để làm gì sao?"

"Không có. Anh ta chỉ mặt gọi tên muốn gặp hai người." Triệu Phúc trả lời.

"Để nó vào đi. Đến tìm chúng ta trễ như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi."

"Được!"

Triệu Phúc lên tiếng, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Triệu Khải Nhân hỏi Triệu Khải Nghĩa: "Em ba, Triệu Hùng đến trễ như vậy là để làm gì?"

"Không biết. Nếu như không có xảy ra chuyện gì lớn, nó không có khả năng đến tìm chúng ta khi trễ như vậy. Vẫn là nên im lặng theo dõi mọi chuyện." Triệu Khải Nghĩa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi