CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi gọi điện thoại, Triệu Hùng ở trên ghế sa lon, vừa liếc nhìn điện thoại di động, vừa uống trà.

Mục đích xem điện thoại di động, chủ yếu là muốn nhìn một ít tin tức xem có tin nào về Lưu Hải Yến không.

Mục đích uống trà là còn chưa muốn ngủ.

Không biết vì sao, Triệu Hùng đột nhiên căng thẳng sợ Lưu Hải Yến sẽ xảy ra chuyện.

Theo lý thuyết, người đàn bà này có thể là người của Am Cẩu, mình ước gì cô ta chết mới đúng. Nhưng theo như lời Lâm Thanh Thảo, Lưu Hải Yến cho tới bây giờ không hại mình.

Nhớ tới ngày đó lúc vượt chung “Núi mẫu tử”, Lưu Hải Yến cười vui vẻ, thật rất khó tưởng tượng, có thể liên hệ người đẹp trong sáng xinh đẹp như vậy cùng hai chữ “Yêu nữ”.

Cửa cầu thang, truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhỏ.

Triệu Hùng nghe được tiếng bước chân, cũng biết là Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh mặc váy ngủ đi xuống, thấy Triệu Hùng ngồi một mình ở trong phòng khách uống trà.

Lúc này, đều đã gần mười một giờ khuya rồi.

Sau khi Lý Thanh Tịnh xuống lầu, đi tới bên cạnh Triệu Hùng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sao anh còn chưa ngủ?”

“Anh đang đợi điện thoại!” Triệu Hùng trả lời.

“Chờ điện thoại của ai?”

“Là điện thoại của dì Tâm và Văn Báo.”

“Làm sao vậy?”

“Lưu Hải Yến mất tích!”

“Cái gì?” Lý Thanh Tịnh kinh ngạc.

Từ đầu đến cuối, quan hệ của Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh cùng Lưu Hải Yến đều rất tốt. Chợt nghe được tin tức Lưu Hải Yến mất tích, thật làm Lý Thanh Tịnh kinh ngạc rồi.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lý Thanh Tịnh ngồi ở bên cạnh Triệu Hùng hỏi anh.

Thế là, Triệu Hùng kể lại chuyện Thi Sinh tìm tới cửa, nói mình giấu Lưu Hải Yến đi, cùng với mình không gọi được điện thoại cho Lưu Hải Yến.

Lý Thanh Tịnh vừa nghe, nói với Triệu Hùng: “Anh chờ chút, trong di động của em còn có số điện thoại của Lâm Thanh Thảo.”

“Thanh Tịnh, sao em có thể có số điện thoại của Lâm Thanh Thảo?” Triệu Hùng kinh ngạc hỏi.

Lý Thanh Tịnh giải thích: “Lúc đầu, bọn em ở Nha Trang mới vừa cùng kết bạn với cô ta, chúng em lưu phương thức liên lạc của nhau, chờ em về phòng ngủ lấy điện thoại di động.”

“Em đừng đi, để anh đi lấy!”

Triệu Hùng lo lắng Lý Thanh Tịnh sẽ động thai khí, nhỡ đâu trượt chân hoặc là ngã sấp xuống, làm sinh non.

Chỉ thấy Triệu Hùng lên xuống mấy cái, người đã lên lầu.

Lý Thanh Tịnh nhìn không khỏi tức cười.

May mà cô biết Triệu Hùng biết võ công, nếu như hơn nửa đêm, thấy người đi nhanh như vậy, không coi như u linh mới là lạ.

Rất nhanh, Triệu Hùng đã lấy điện thoại di động của Lý Thanh Tịnh xuống.

Sau khi đưa Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Lâm Thanh Thảo, cũng vẫn truyền ra âm thanh báo tắt máy.

“Cũng là tắt máy!” Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng nói.

Triệu Hùng nghe vậy hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt.

Nếu như nói là Lưu Hải Yến giận dỗi với Thi Sinh, cố ý tắt máy không tiếp điện thoại của anh ta, giận dỗi né tránh không gặp Thi Sinh.

Lý do này còn nói được!

Thế nhưng điện thoại di động của Lâm Thanh Thảo, cũng tắt máy, chuyện này không bình thường rồi.

Triệu Hùng nghiêm túc nói: “Lưu Hải Yến chắc chắn đã xảy ra chuyện!”

Lý Thanh Tịnh nghe vậy nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, chuyện này anh phải hỗ trợ. Cho dù Lưu Hải Yến là người của Am Cẩu, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa từng hại chúng ta, còn giúp chúng ta rất nhiều. Lần trước, nếu không phải cô ta nói ra nơi tên sát thủ kia ở, chúng ta còn không bắt được anh ta nhanh như vậy. Cô ta thật xa từ Nha Trang, chính là chạy tới chỗ chúng ta, nếu như bởi vậy gặp chuyện không may, sẽ làm lương tâm chúng ta khó yên.”

Triệu Hùng gật đầu, an ủi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, yên tâm đi! Anh đã hạ lệnh tìm tung tích của Lưu Yên Nhược toàn thành phố rồi.”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Hùng reo lên.

Thấy là Văn Báo gọi tới, Triệu Hùng lập tức nhận.

“Cậu chủ! Bên chỗ tôi có tin tức của người phụ nữ Lưu Hải Yến kia.”

“Ồ! Nói mau.” Triệu Hùng giục Văn Báo nói.

“Lúc xế chiều Lưu Hải Yến đã tới quán bar Đông Quân! Quán bar này là một người bạn của tôi mở.”

“Trong quán bạn anh có camera không?”

“Có! Nhưng đã bị người ta phá hủy.”

“Là bị hủy trước khi phát sinh chuyện này, hay là hủy sau khi phát sinh chuyện này?”

“Cái này tôi không hỏi!” Văn Báo trả lời.

Triệu Hùng phân phó Văn Báo: “Để bạn anh chuẩn bị tốt băng ghi hình đi, lúc nữa tôi đến lấy. Thuận tiện tìm hiểu tình hình một chút!”

“Đã biết!”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em nghỉ ngơi trước đi! Văn Báo có tin tức, anh đi tra một chút.”

Lý Thanh Tịnh “Ừ!” một tiếng, gật đầu lo lắng hỏi Triệu Hùng: “Anh tự mình đi à? Có cần mang thêm một người nữa không?”

“Không cần! Mình anh là được.”

“Vậy anh cẩn thận chút!”

“Biết! Em đi ngủ sớm đi! Không cần chờ anh.” Triệu Hùng dặn dò Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh vì không để Triệu Hùng lo lắng, gật đầu đồng ý.

Trước đó Triệu Hùng về đến nhà vẫn không cởi áo khoác trên người, chính là sợ Lưu Hải Yến gặp chuyện không may. Sau khi từ biệt Lý Thanh Tịnh, một mình vội vã rời đi.

Sau khi Triệu Hùng lên xe, điện thoại di động “Đinh!” một tiếng.

Thấy là Văn Báo gửi định vị tới cho mình, lúc anh chuẩn bị mở ra thì lại chuyển giao diện máy đến phần gọi điện.

Triệu Hùng vừa lái xe chậm rãi đi ra ngoài khu nhà, vừa bấm số điện thoại của hacker Vu Đại Đồng.

“Đại Đồng! Video giám sát bị hủy, cậu có thể khôi phục không?” Triệu Hùng hỏi Vu Đại Đồng.

“Có thể!” Vu Đại Đồng trả lời.

Triệu Hùng nghe xong mừng rỡ, phân phó Vu Đại Đồng: “Cậu nhanh đến chỗ Văn Sơn chờ tôi, sau đó tôi cầm đồ qua, cậu giúp tôi khôi phục một chút.”

“Được, cậu chủ! Tôi đi luôn đây.”

Sau khi Triệu Hùng gọi điện thoại xong cho Vu Đại Đồng, lúc này mới yên tâm mà mở ra định vị Văn Báo gửi tới, trực tiếp đi về phía quán bar Đông Quân.

Nếu nói “Quán bar Đông Quân!”, thực ra chính là một quán bar mở bên bờ sông Hải Phòng!

Tâm tình Lưu Hải Yến không tốt, muốn tìm một chỗ để Lâm Thanh Thảo uống rượu với mình.

Trong lúc vô tình hai người đi tới “Quán bar Đông Quân” này.

Lưu Hải Yến tửu lượng rất khá, Lâm Thanh Thảo tửu lượng cũng khá. Nhưng bởi vì Thi Sinh mà Lưu Hải Yến phiền lòng, cùng Lâm Thanh Thảo uống say mèm ở quán bar.

Lúc Triệu Hùng chạy tới quán bar Đông Quân, Văn Báo đã sớm chờ ở chỗ đó.

Ông chủ quán là một người đàn ông họ Lưu.

Bởi vì, lúc xế chiều, khách trong quán không nhiều lắm. Ông chủ họ Lưu mới có chút ấn tượng với hai người Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo.

Triệu Hùng nghe xong ông chủ họ Lưu kể lại chuyện đã xảy ra, rồi anh lên tiếng hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Về sau, có một người đàn ông đi vào, đến gần nói chuyện cùng hai người phụ nữ kia. Tôi cho là bạn của bọn họ, lúc đó không quá để ý.”

“Người đàn ông kia có điểm đặc trưng nào không?” Triệu Hùng vội hỏi.

Họ Lưu ông chủ suy nghĩ một chút nói: “Không nhớ kỹ có gì đặc trưng, là loại người mà ném vào trong đám người đều chìm nghỉm.”

“Vậy ngay lúc đó camera giám sát của quán còn dùng được không?”

“Không biết! Tôi là sau đó mới phát hiện bị hỏng. Nhưng mà tôi biết gần đây có một camera giám sát giấu kín. Có lẽ ở trong camera giám sát giấu kín kia có thể có thứ cậu muốn đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi