CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ogawa Ichiro nhắm hai mắt lại, hai tay nắm đao võ sĩ, cảm nhận biến hóa chung quanh.

Triệu Hùng hơi nhíu mày, người này chuyên chú với võ đạo, thật sự là một đối thủ đáng sợ.

Ngay lúc Triệu Hùng muốn động thời điểm, Ogawa Ichiro đã ra tay trước rồi.

Chỉ thấy thân hình anh ta khẽ động, người đã đến trước mặt của Triệu Hùng, tay cầm đao võ sĩ đánh về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng lắc mình tránh ra, đang muốn đánh trả. Không nghĩ tới đao pháp của Ogawa Ichiro nhanh như gió, một chiêu lại một chiêu hoàn toàn vây Triệu Hùng ở trong đó.

Lập tức, Triệu Hùng cảm giác được quanh thân dường như tràn đầy đao kiếm, đao phong lẫm lẫm, bắn lên da cũng đau rát.

Mới giao thủ một cái, Triệu Hùng đã phỏng đoán ra đại khái.

Người tên “Ogawa Ichiro” này, công phu ít nhất ngang Trần Văn Sơn. Chỉ là không vào “Bảng Võ thần”, cũng không tham gia khảo nghiệm “Bảng Võ thần”.

Triệu Hùng liên tiếp lui về phía sau.

Anh lui!

Ogawa Ichiro ép nhanh hơn!

Chỉ thấy hai bóng dáng, từ rõ ràng đến mơ hồ, dần dần đánh thành một đoàn. Không trung thỉnh thoảng truyền ra từng trận đao kiếm tấn công “Đinh! Đinh!”.

Sau khi Triệu Hùng bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ đánh văng ra sau, nội tức hơi có chút hỗn loạn. Thừa dịp thở dốc, vội vàng điều chỉnh khí tức trong người.

Ogawa Ichiro càng từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Hai người cách xa nhau khoảng 6 - 7 mét, Ogawa Ichiro nhìn chằm chằm Triệu Hùng, nói: “Anh rất mạnh! Vậy mà có thể tiếp một bộ đao pháp Lưu Vân đầy đủ của tôi.”

Triệu Hùng nói: “Bộ này đao pháp này của anh, tổng cộng 18 chiêu lớn, mỗi một chiêu lớn lại chia làm 6 chiêu nhỏ, tổng cộng 108 chiêu. Chỉ tiếc, uy mãnh có thừa, sát khí quá thịnh!”

Ogawa Ichiro nói: “Vậy anh chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai! Đây chỉ là minh chiêu của tôi, tôi còn có 18 chiêu ám chiêu.”

“Ám chiêu?” Triệu Hùng nghe vậy nhíu chặt mày.

Chợt nghe trong miệng Ogawa Ichiro hét lên một tiếng: “Đi tìm chết đi!”

Đao võ sĩ trong tay anh ta, lăng không chém về phía Triệu Hùng.

Vút!... Một đạo kình khí đánh vào chỗ Triệu Hùng đứng.

Triệu Hùng dùng thắt lưng Rồng Lân trong tay đỡ lấy, chợt nghe “Đinh!” một tiếng, phát ra một tiếng trong trẻo.

Bước chân anh liên tiếp lui về phía sau 5 bước, mới vừa ổn định lại bước chân được.

Ogawa Ichiro một chiêu thành công, trong lòng đắc ý không gì sánh được. Tiếp tục huy vung đao võ sĩ trong tay, lại huy động liên tục hai đao về phía không trung.

Triệu Hùng thấy hai đao này vẽ thành hình chữ “X”, hoàn toàn phong kín đường lui của anh.

Chỉ thấy Triệu Hùng dùng “Vảy rồng” trong tay, thi triển ra chiêu thức “Cửu Long tiên pháp”. Nội lực cường đại, rõ rệt không thể nghi ngờ, hoàn toàn hóa giải hai đạo kiếm khí Ogawa Ichiro đánh tới.

Ogawa Ichiro hoảng hốt, không nghĩ tới Triệu Hùng thế mà dùng chiêu thức bình thường đã có thể tiếp được kiếm khí của anh ta.

Không đợi anh ta kịp phản ứng, Triệu Hùng đánh thức thứ ba của “Tiên ti mạo ảnh” về phía Ogawa Ichiro.

Bốp!

Chỗ Ogawa Ichiro đứng, bị đánh ra một hố sâu như một con rắn.

Ogawa Ichiro thầm rùng mình, tay cầm Đao võ sĩ, lần thứ hai đánh nhau với Triệu Hùng.

Khó gặp được đối thủ, Triệu Hùng vẫn luôn không có dùng đòn sát thủ, hai người ở trên sân bãi đánh túi bụi.

Triệu Hùng bắt đầu đánh trả “Cửu Long tiên pháp”, từng chiêu từng chiêu, liên tiếp tung ra!

Ngay lúc Triệu Hùng thi triển ra “Liên hoàn tiên”, thành công ép lui Ogawa Ichiro.

Chỉ thấy Triệu Hùng đột nhiên đổi chiêu, lấy “Vảy rồng” trong tay coi như kiếm mềm, thi triển ra “Bùi Mân kiếm pháp” trong “Linh kiếm!”

“Bùi Mân kiếm pháp” tổng cộng 9 chiêu lớn, trong mỗi một chiêu lớn, lại bao gồm 9 chiêu. Là kiếm pháp thượng cổ dựa theo kiếm của Bùi Mân mà Triệu Hùng tự ngộ ra.

Theo “Bùi Mân” là người thời xưa tới tính thì đã cách nay hơn một ngàn năm lịch sử.

Cổ nhân thượng võ, “Bùi Mân” lại có danh xưng là Kiếm Thánh đương đại.

Sau khi chiêu thức Linh kiếm ra trận một đạo kiếm khí bén nhọn, đánh úp về phía Ogawa Ichiro.

Ogawa Ichiro không phản ứng kịp nữa, vung đao võ sĩ trong tay lên chặn.

Chợt nghe “Đinh!” một tiếng, đao trong tay Ogawa Ichiro bị chém làm hai đoạn.

Ogawa Ichiro quá sợ hãi.

Đao võ sĩ trong tay anh ta, thế nhưng mà chế tạo từ sắt tinh khiết.

Loại “Đao cứng” này, thẳng tắp không cong, càng là thượng phẩm trong đao.

Ogawa Ichiro bỏ gần mấy trăm tỉ, mới mua được chuôi đao võ sĩ chế thép tinh thuần này. Không nghĩ tới, lại bị một đạo kiếm khí của đối phương chém gaxy.

Ngay lúc Ogawa Ichiro kinh ngạc, Triệu Hùng chân đạp “Bộ pháp cuồng vân”, một chữ “Tránh”, người đã đến trước mặt Ogawa Ichiro.

“Vảy rồng” trong tay hóa thành kiếm dài, thi triển ra một loạt tiến công như cuồng phong mưa rào về phía Ogawa Ichiro.

Phong kiếm, Vũ kiếm, Lôi Kiếm, Điện kiếm, tứ đại chiêu thức thi triển hết, Ogawa Ichiro đã thở hổn hển hư hư, quần áo tả tơi. Kiếm chiêu được Triệu Hùng biến hóa dùng chữ “Quấn” quấn lấy cổ anh ta.

Trên tay dùng sức, đợi Ogawa Ichiro đến gần, lại bị Triệu Hùng một cước đá bay ra ngoài.

Ogawa Ichiro nguyên khí đại thương, vừa định vùng vẫy ngồi dậy, lại bị Triệu Hùng dùng chân đạp ở trước ngực.

Chân của Triệu Hùng nặng như ngàn cân, ép tới Ogawa Ichiro không thở nổi.

“Anh thua!” Triệu Hùng lạnh giọng nói.

Trong ánh mắt Ogawa Ichiro tràn đầy không cam lòng, không nghĩ tới anh ta còn trẻ thành danh, đánh bại vô số cao thủ. Vậy mà lại gãy cánh trong tay một người trẻ tuổi không tên tuổi.

Nếu như Triệu Hùng muốn thừa thắng xông lên, Ogawa Ichiro hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng lúc Ogawa Ichiro tới đã nói rõ là “Khiêu chiến!”.

Giữa Triệu Hùng cùng Ogawa Ichiro không có thù hận sinh tử, cũng không muốn hạ sát thủ.

“Nói, là ai phái anh tới giết tôi được?” Triệu Hùng lạnh giọng hỏi Ogawa Ichiro.

Ogawa Ichiro giải thích: “Tôi tới nước các người, muốn khiêu chiến các tông sư võ học các môn phái lớn. Là người dưới của một người tên là Thi Sinh, tìm được tôi, nói thân thủ của anh rất lợi hại, tôi mới đến chủ động khiêu chiến anh!”

“Thi Sinh?” Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày.

Tên Thi Sinh này hiểu lầm mình có quan hệ quan hệ với Lưu Hải Yến, vậy mà bắt đầu động thủ với mình.

Triệu Hùng nói với Ogawa Ichiro: “Về nước của anh đi! Võ thuật nước tôi tinh thâm ảo diệu, không phải là chỗ mà các người có thể dòm ngó.”

“Tôi đã biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên rồi!” Ogawa Ichiro nói: “Nhưng mà tôi trở về khổ luyện còn có thể tiếp tục khiêu chiến anh.”

Triệu Hùng rút chân, đứng ở bên cạnh Ogawa Ichiro, bình tĩnh nói: “Nếu như là chính thức luận võ, hoan nghênh anh tùy thời khiêu chiến tôi! Nhưng nếu để tôi biết, anh tới quốc gia chúng tôi làm xằng làm bậy. Tôi nhất định tự lấy mạng chó của anh!”

Ogawa Ichiro từ dưới đất bò dậy.

Anh ta chắp tay, nói với Triệu Hùng: “Tôi sẽ trở lại!”

Triệu Hùng từ trong ánh mắt của Ogawa Ichiro, đọc được sự kiên định.

Người này thật đúng là võ si!

Người có nghị lực kiên định mới có thể có thành tựu trên võ học, tỏa sáng rực rỡ!

Triệu Hùng gật đầu.

Ogawa Ichiro bỏ đao võ sĩ gãy làm hai trong tay xuống, xoay người ảm đạm rời đi!

Nhìn bóng lưng Ogawa Ichiro rời đi, trong ánh mắt Triệu Hùng lóe lên hàn mang sắc bén, tự lẩm bẩm: “Thi Sinh, đến mà không trả lễ thì không được, nên để cậu biết thủ đoạn của tôi rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi