CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Thẩm Nhã Lan nhìn thấy Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến đang đi tới ở phía xa, cậu ta nói: "Hai người này thật sự rất lạ mặt, hình như không phải là người ở Hải Phòng."

Triệu Hùng lãnh đạm nói: "Bọn họ là người nhà họ Thi ở Hà Nội."

"Nhà họ Thi ở Hà Nội sao?"

Thẩm Nhã Lan và Diêm Tuấn Kiệt nghe được "Nhà họ Thi ở Hà Nội", mặt mũi hiện ra vẻ kinh hãi.

Mặc dù Thẩm Nhã Lan và Diêm Tuấn Kiệt đều là cậu ấm cô chiêu, nhưng mà nếu như so sánh bọn họ với nhà họ Thi ở Hà Nội thì bọn họ căn bản không phải là cùng một tầng lớp.

Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến cùng một chỗ, điều này để cho Triệu Hùng có rất nhiều nghi ngờ.

Sau khi biết được thân phận của Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến, Lý Thanh Tịnh có chút lo lắng, không khỏi nhích lại gần bên người Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhìn ra trong lòng của Lý Thanh Tịnh có chút lo lắng, duỗi ra bàn tay nắm lấy đôi tay mềm mại của Lý Thanh Tịnh rồi nắn nắn, ra hiệu tất cả mọi chuyện đã có anh, để cho Lý Thanh Tịnh không cần lo lắng.

Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến cùng đi thẳng tới trước mặt đám người Triệu Hùng.

Hai người tỏ ra bộ dạng mắt cao hơn đầu, coi trời bằng vung.

Lưu Vũ Tiến chào hỏi với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, không nghĩ tới chúng ta sẽ lại gặp mặt phải không?"

Nhìn thấy Lưu Vũ Tiến dám không mang theo vệ sĩ bên cạnh, Triệu Hùng đoán rằng nhất định anh ta có chỗ dựa dẫm. Hôm nay lại là tiệc sinh nhật của Vân Nhã, chỉ cần không có người nào gây chuyện, Triệu Hùng đương nhiên cũng sẽ không dẫn đầu gây chuyện.

Chỉ cần Lưu Vũ Tiến còn ở tại Hải Phòng, anh có rất nhiều cơ hội để dạy dỗ tên Lưu Vũ Tiến này.

Triệu Hùng giương mắt lạnh lẽo Lưu Vũ Tiến nói: "Lá gan của anh rất lớn. Dám can đảm đến Hải Phòng?"

Lưu Vũ Tiến cười ha ha, nói: "Tôi là tới hỏi tội anh. Lần trước anh dám cho tôi một cái đồ giả, làm hại tôi bị phụ huynh chửi mắng một trận. Đương nhiên tôi phải tới tìm anh để tính sổ rồi."

Nghe được chuyện này, Thẩm Nhã Lan và Diêm Tuấn Kiệt đã hiểu chuyện gì. Thì ra cái người gọi Lưu Vũ Tiến này và cái người Thi Sinh kia là đối thủ của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhún vai, cười lạnh nói: "Tôi nhất định sẽ tiếp anh mọi lúc mọi nơi."

Thi Sinh nhìn thấy bộ dạng không coi ai ra gì của Triệu Hùng, dám công khai nắm tay Lý Thanh Tịnh.

Thi Sinh nghe nói Lý Thanh Tịnh là đệ nhất mỹ nhân ở Hải Phòng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Thi Sinh hỏi Lý Thanh Tịnh: "Cô là Lý Thanh Tịnh đúng không?"

"Là tôi, anh Thi có điều gì muốn hỏi?" Cái người Thi Sinh này đã gây chuyện nhiều lần với Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh tất nhiên sẽ không cho kiêng nể gì hắn ta.

Thi Sinh nghiêm túc nói: "Cô Lý, cô phải quản chặt chồng của cô một chút, đừng để anh ta trêu hoa chọc cỏ ở bên ngoài."

"Nhân phẩm của chồng tôi thì Lý Thanh Tịnh tôi tất nhiên đã hiểu rõ, chuyện này cũng không nhọc đến anh Thi quan tâm." Lý Thanh Tịnh nói.

Thi Sinh hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng tưởng rằng một nơi chật hẹp nhỏ bé như Hải Phòng, Thi Sinh tôi sẽ không làm gì được các người. Nếu như dám bức ép tôi, nhà họ Thi chúng tôi sẽ để cho các người chịu không nổi."

Thi Sinh vừa dứt lời thì có một âm thanh ở phía sau lưng vang lên.

"Thi Sinh! Hà Nội cũng không phải chỉ có một mình nhà họ Thi các người độc chiếm, anh thật sự nghĩ rằng đám người nhà họ Thi các anh có thể một tay che trời sao?"

Mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai người đang đứng cách đây không xa ở đằng sau.

Một người là Kim Trung, một người khác là Triệu Hùng đã gặp khi còn ở Thanh Hóa, Trương Tử An.

Khi còn ở Thanh Hóa, Kim Trung đã từng giới thiệu hai người bạn với Triệu Hùng. Một người là Tô Hữu Hiệu ở Bình Dương, cũng chính là người đã gặp ở Nha Trang, hơn nữa còn từng trợ giúp người kia. Một người khác chính là Trương Tử An ở Hà Nội.

Khi Kim Trung gọi điện thoại với Triệu Hùng, anh ta có nói sẽ mang theo bạn bè mà Triệu Hùng đã biết tới đây. Không ngờ rằng anh ta lại dẫn Trương Tử An đến.

Nhà họ Thi và nhà họ Trương đều là một trong những nhà giàu quyền quý nhất ở Hà Nội.

Trương Tử An là con trai lớn nhà họ Trương, luôn nhìn không quen tác phong của Thi Sinh. Cho nên khi Kim Trung mời anh ta đến để giữ mặt mũi cho Triệu Hùng, Trưởng Tử An cũng không nói hai lời mà đồng ý ngay.

Lưu Vũ Tiến tất nhiên biết Kim Trung và Trưởng Tử An, chỉ là chưa từng gặp mặt hai người này mà thôi.

Thi Sinh quay người nhìn Trương Tử An, nói: "Tôi còn tưởng là ai dám nói với tôi như vậy chứ? Thì ra là Trương Tử An, sao anh lại chạy tới Hải Phòng?"

Trương Tử An và Kim Trung đi tới gần.

Trương Tử An cười nói: "Thi Sinh anh có thể tới Hải Phòng thì vì cái gì mà tôi không thể tới đây?"

Thi Sinh nghe nói Triệu Hùng và Kim Trung là bạn tốt, Trương Tử An tới đây cùng Kim Trung, rõ ràng là đến làm chỗ dựa cho Triệu Hùng.

Thi Sinh nói với Trương Tử An: "Trương Tử An, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh tốt nhất đừng nên xen vào chuyện giữa tôi và Triệu Hùng."

Lời này của hắn ta là muốn để Trương Tử An biết chuyện này là ân oán riêng, không muốn để anh ta trợ giúp cho Triệu Hùng.

Không nghĩ tới Trương Tử An lại nói: "Thi Sinh, Triệu Hùng là người anh em của tôi. Nếu như giữa hai người là ân oán cá nhân, tôi đương nhiên sẽ không nhúng tay. Nhưng nếu như là anh muốn dùng nhà họ Thi để hù dọa Triệu Hùng. Nhà họ Trương tôi nhất định sẽ không ngồi yên mà không nhúng tay vào."

"Anh..." Thi Sinh tức giận đến trợn tròn đôi mắt, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta cũng không thể làm gì Trương Tử An.

Triệu Hùng liếc mắt qua Kim Trung, ý là: "Cậu thật sự là trâu bò, thế mà tìm một ngoại viện cường đại như thế cho tôi."

Kim Trung nói với Thi Sinh: "Cậu Thi, ân oán nên giải không nên kết. Nếu giữa anh và Triệu Hùng có hiểu lầm gì, mọi người cứ nói thẳng ra cho thoải mái rồi thương lượng giữa hai bên, song phương đều lùi một bước là được."

"Hừ! Muốn để tôi hòa giải ân oán với Triệu Hùng, trừ khi anh ta quỳ xuống xin lỗi tôi." Thi Sinh tỏ vẻ vênh vang đắc ý.

Thấy Thi Sinh hùng hổ dọa người, Triệu Hùng cười ha ha, nói với Kim Trung và Trương Tử An: "Kim Trung, Tử An. Tôi xin nhận ý tốt của hai người. Triệu Hùng tôi mặc dù là một đứa con rơi, nhưng mà tôi cũng không phải là quả hồng mềm, để mặc cho người ta nhào nặn. Mọi chuyện đều phải xem một chữ “lý”, nếu như nhà họ Thi muốn dùng thế đè tôi, thế thì cứ đến đây. Coi như Thi Sinh quỳ gối trước mặt thì tôi cũng không đồng ý hòa giải, trừ khi hắn ta gọi tôi ba tiếng “bố”. Nhưng mà tôi cũng không muốn có đứa con trai bất tài, bất hiếu như thế này."

"Triệu Hùng, anh lặp lại lần nữa thử xem?" Thi Sinh nghe Triệu Hùng mở miệng sỉ nhục, hắn ta tiến lên muốn nắm lấy cổ áo Triệu Hùng toan đánh anh.

Có điều, cánh tay hắn ta vừa đưa tới thì bị một tay của Triệu Hùng bắt được cổ tay.

Triệu Hùng đẩy Thi Sinh ra phía sau, Thi Sinh cảm thấy như bị một sức mạnh cường đại đánh tới, chân đứng không vững, lùi lại năm bước về sau mới đứng vững vàng lại được.

Hai bên tràn đầy mùi thuốc súng, tùy lúc đều có khả năng ra tay.

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng đụng cánh tay của Triệu Hùng, ra hiệu anh đừng gây chuyện ở tiệc sinh nhật của Vân Nhã.

Đúng lúc này, liền nghe có người hô lên ở phía xa: "Cô Vân đi ra rồi."

Triệu Hùng liếc qua Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh, nói với người bên cạnh: "Chúng ta đi thôi!"

Anh dẫn theo đám người tiến ra đón Vân Nhã.

Chỉ thấy Vân Nhã đội vương miện sinh nhật trên đầu, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng ngà, đang đi ra cùng với Triệu Hề Nhiên và Hàn Lộ, bước chậm rãi trên thảm đỏ về hướng đài sinh nhật.

Giờ khắc này, sự chú ý của tất cả mọi người rơi vào trên người Vân Nhã. Vân Nhã đẹp đến mức không gì tả được, cao quý và mỹ lệ, trên người có khí chất đặc thù của con nhà danh viện gia giáo.

Ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng cảm thấy bản thân cô cũng phải ảm đạm phai mờ ở giây phút này.

Tất cả mọi người đều vỗ tay, tạo thành một đội hình đường hẻm hoan nghênh. Giống như là fan hâm mộ chào đón minh tinh vậy, để danh tiếng của Vân Nhã được đẩy lên cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi