CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nhận được tin nhắn của Vân Nhã, sau khi xem xong nội dung, anh không khỏi nhíu mày lại.

Anh xem xong nội dung tin nhắn cũng có thể đoán được, Vân Nhã hẳn đã xem qua quà sinh nhật của anh.

Anh đồng ý làm ba chuyện cho Vân Nhã, Vân Nhã lại dùng làm một chuyện qua loa lấy lệ như thế này, người phụ nữ này thật sự là quá tùy hứng.

Thấy Hà Ngọc Kỳ, Kim Trung và Trương Tử An đang uống rượu rất vui, Triệu Hùng cầm điện thoại di động lên, trả lời tin nhắn của Vân Nhã: "Được."

Nhận được tin nhắn của Triệu Hùng, Vân Nhã nở ra nụ cười hạnh phúc. Vui vẻ lăn tới lăn đi ở trên giường, mảng lớn cảnh xuân lộ ra bên ngoài.

Thấy Triệu Hùng đang cầm điện thoại nhắn tin, Hà Ngọc Kỳ lại đụng cánh tay của anh rồi nói: "Này. Anh gửi tin nhắn với người phụ nữ nào đó?"

"Sao cô cứ thích xen vào chuyện bao đồng như vậy? Không sợ rằng sẽ mau già à?" Triệu Hùng tức giận nói.

Hà Ngọc Kỳ nói rất thẳng thắng: "Chị Lý không ở đây, tôi đương nhiên tay chị ấy quản anh rồi."

Kim Trung lo lắng Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ lại cãi nhau ầm ĩ lên, vội vàng khuyên nhủ hai người bọn họ: "Được rồi. Hai người nhanh uống rượu đi. Triệu Hùng, tôi và Tử An đã uống rồi, cậu cũng không thể không biểu hiện."

Triệu Hùng lại nâng ly lên lần nữa rồi nói: "Tới. Tôi mời một người một ly. Chờ ngày mai Tô Hữu Hiệu đến, chúng ta lại uống say một trận."

"Được lắm, không say không về."

"Không say không về!"

Kim Trung và Trương Tử An cùng nói.

Hà Ngọc Kỳ ở một bên nghe rất cao hứng, xem ra lại có bữa uống rượu.

Mấy người sau khi uống vào, Triệu Hùng và Kim Trung trò chuyện việc riêng ở một bên, Trương Tử An cảm thấy tửu lượng của Hà Ngọc Kỳ không tệ, hai người bọn họ đấu rượu với nhau.

Kết quả, hai rương rượu Ngũ Lương Dịch đã bị uống sạch sành sanh.

Trương Tử An đã say tám chín phần mười, đoán chừng nếu uống thêm một bình sẽ phải say gục mất. Trái lại thì Hà Ngọc Kỳ chỉ đỏ mặt lên, nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Trương Tử An đã nói chuyện lắp bắp, anh ta giơ ngón tay cái lên, rung đùi đắc ý nói với Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc... Ngọc Kỳ, Trương Tử An tôi uống rượu không có... Không có phục ai bao giờ. Cô thật sự rất là lợi... Lợi hại đó."

Hà Ngọc Kỳ cười nói: "Anh Trương, anh không sao chứ?"

"Không có... Không có việc gì! Hôm nay trạng thái không tốt lắm, đợi ngày mai Tô Hữu Hiệu tới, chúng ta lại phân... Phân cao thấp."

"Được." Hà Ngọc Kỳ cười tủm tỉm nói: "Uống rượu là vì tận hứng, mà không phải vì phân cao thấp. Chúng ta uống tận hứng là được!"

"Tận... Tận hứng!"

"Vậy là tốt rồi!" Hà Ngọc Kỳ cười cười.

Triệu Hùng liếc mắt nhìn thời gian, thấy đã hơn mười một giờ rưỡi. Anh đã đồng ý với Vân Nhã, phải tới nhà họ Vân trước mười hai giờ đêm, anh nói với Kim Trung: "Kim Trung, tôi đã sắp xếp khách sạn cho các người. Là khách sạn Xuân Nghĩa của bố vợ tôi. Lát nữa tôi để Ngọc Kỳ dẫn các người đi tới đó."

"Sao lại là tôi? Vậy anh đi đâu?" Hà Ngọc Kỳ nghi ngờ hỏi.

"Tôi có việc cần đi ra ngoài một lát, lát nữa sẽ đến khách sạn Xuân Nghĩa tìm cô."

"Anh sẽ không phải đi hẹn hò chứ?" Hà Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hỏi.

Triệu Hùng đưa tay đập vào trên ót Hà Ngọc Kỳ, nói: "Hẹn hò cái đầu cô. Cô đừng có nghi thần nghi quỷ, đừng quên cô là trợ lý của tôi."

"Được rồi." Hà Ngọc Kỳ gật đầu đáp ứng.

Vệ sĩ của Kim Trung và Trương Tử An đều đang chờ ở bên ngoài, bọn họ thấy Triệu Hùng đi ra quán rượu Như Ngọc, thấy Trương Tử An đi đứng có chút loạng choạng, Triệu Hùng căn dặn Kim Trung theo sát Trương Tử An, đừng để anh ta xảy ra chuyện gì.

"Yên tâm đi!" Kim Trung cười cười, nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hùng: "Cậu sẽ không phải là đi hẹn hò thật chứ?"

"Không phải! Có chuyện quan trọng muốn làm. Kim Trung, sao cậu lại giống như Ngọc Kỳ, đều ưa thích buôn chuyện như vậy chứ?" Triệu Hùng hỏi.

Kim Trung cười cười, không nói gì.

Triệu Hùng vẫy tay tạm biệt với Kim Trung và Trương Tử An, rồi lái xe nhanh như điện về phía nhà họ Vân.

Trong lúc đi xe, Triệu Hùng nhắn một tin bằng âm thanh cho Vân Nhã, nói rằng mười phút nữa thì anh sẽ tới nhà họ Vân, để cô ta xuống lầu chờ anh.

Vân Nhã đổi một bộ áo khoác rồi đi xuống lầu dưới, đang chờ đợi Triệu Hùng.

Vừa xuống lầu không lâu, cô ta nhìn thấy một chiếc xe chạy vào trong biệt thự.

Mượn ánh đèn, Triệu Hùng đã thấy Vân Nhã đang đứng trước cửa.

Ngừng xe lại, Triệu Hùng đi về phía Vân Nhã.

Đôi mắt đẹp của Vân Nhã si ngốc nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hai người chỉ cách nhau khoảng một mét, Vân Nhã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu trên người Triệu Hùng.

"Anh uống rượu sao?" Vân Nhã nhíu mày hỏi Triệu Hùng.

"Ừ. Uống rượu cùng với Kim Trung và Trương Tử An." Triệu Hùng trả lời.

"Sao anh đã uống rượu rồi mà còn lái xe? Chẳng lẽ anh quên, lần trước anh say rượu lái xe đã bị bắt rồi sao?" Vân Nhã một bộ tức giận trách móc.

Triệu Hùng mỉm cười, nói: "Này không phải là sợ không tới kịp thời gian sao."

Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, ba phút nữa là đến mười hai giờ đêm, anh nói với Vân Nhã: "Vân Nhã, chúc cô sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn!" Vân Nhã nở ra nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng, vẻ mặt rất hạnh phúc.

Triệu Hùng thở dài một cái, nói: "Điều kiện này của cô có phải là dùng quá tùy tiện rồi hay không?"

"Bản thân tôi cảm thấy vui vẻ là được." Vân Nhã cười cười, nói với Triệu Hùng: "Dù sao thì anh vẫn còn nợ tôi hai chuyện nữa mà."

"Được rồi. Chỉ cần không làm chuyện tổn thương hay có lỗi với Thanh Tịnh, tôi đương nhiên có thể đáp ứng cô."

Vân Nhã làm bộ dáng suy tính nói: "Tôi đang suy nghĩ chuyện thứ hai nên để anh làm cái gì đây."

"Này. Cô sẽ không phải muốn sử dụng hết ba chuyện này trong vòng một ngày chứ?"

"Nói cũng đúng! Thế chờ tôi nghĩ kỹ lại rồi nói cho anh biết." Vân Nhã nở nụ cười xinh đẹp, nói với Triệu Trùng: "Thời gian đã rất muộn rồi, anh mau trở về đi. Không thì Lý Thanh Tịnh sẽ chờ rất sốt ruột."

Triệu Hùng gật đầu nói "Tạm biệt" rồi quay người rời đi.

"Này. Anh không chúc tôi ngủ ngon sao?" Vân Nhã hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng dừng bước lại, bỗng nhiên quay người lại nhìn Vân Nhã, nói: "Ngủ ngon."

Dứt lời, anh lái xe rời đi, cũng không quay đầu lại nữa.

Mãi đến khi không thấy bóng xe của Triệu Hùng, Vân Nhã mới thu hồi tầm mắt lại, hé mở môi đỏ nói thầm hai chữ "Ngủ ngon".

Sau khi về đến nhà, Vân Nhã tự nhiên mất ngủ.

Cô ta ôm gấu bông, trong đầu đều tràn đầy hình ảnh và giọng nói của Triệu Hùng. Không cách nào loại bỏ được.

Vân Nhã cũng cố quên đi Triệu Hùng, nhưng mà thử một lát cũng không có tác dụng gì.

Cô ta cũng biết, chuyện cô ta thích Triệu Hùng hẳn cũng không có kết quả tốt đẹp gì. Nhưng mà Vân Nhã không có cách nào quên đi vị trí của Triệu Hùng trong mắt cô ta.

Cũng không ai có thể thay thế được vị trí của Triệu Hùng trong mắt cô ta.

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi nhà họ Vân, anh lái xe đi tới khách sạn Xuân Nghĩa để tìm Hà Ngọc Kỳ.

Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng không nói một lời mà chỉ yên lặng lái xe, cô ấy nghi ngờ nhìn chằm chằm Triệu Hùng và hỏi: "Này, vừa rồi anh đã đi đâu vậy?"

Triệu Hùng tức giận nói: "Đi tán gái!"

"Xì. Tán gái gì mà chỉ có chút thời gian như vậy chứ, vậy anh cũng không được à."

"Tôi có được hay không thì cô làm sao biết?"

"Đàn ông phải có thời gian dài mới được. Thời gian của anh ngắn như vậy, đương nhiên là không được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi