CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

"Triệu Hùng? Trương Tử An?"

Thi Sinh mặt đầy biểu tình kinh ngạc.

Thi Sinh "hừ!” một tiếng nói: “Chúng ta thế này không gọi la hữu duyên mà là oan gia ngõ hẹp mới đúng!”

Lưu Vũ Tiến nhìn Triệu Hùng nói: "Triệu Hùng, anh muốn thế nào?"

Triệu Hùng nhìn Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến, rồi nhìn những người xung quanh họ, họ là con trai của "tập đoàn Thiên Sơn", "tập đoàn Lệ Phàm", "tập đoàn Lý Thanh" và "tập đoàn Tĩnh Viễn", duy chỉ không thấy Triệu Khang và Triệu Cao.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận ảo não. Anh e rằng những tập đoàn lớn này có ràng buộc với nhà họ Triệu và không thể tránh khỏi liên quan đến "Tây Giao".

Triệu Hùng đi tới trước mặt Lưu Vũ Tiến, hai người cách nhau không quá bốn mươi phân.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ Tiến, lãnh đạm nói: "Đừng khẩn trương! Nếu tôi muốn giết anh, anh đã sớm phơi thây trân đất rồi. Trở về và nói với chủ nhân của anh điều các người rời khỏi Hải Phòng càng sớm càng tốt. Bằng không, chết lúc nào không biết!"

Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói: "Triệu Hùng, bây giờ tôi đang chơi trò thâu tóm thương mại với anh, chứ không phải là chơi trò chém giết loạn xạ trong giang hồ đâu. Anh chỉ cần giao tập đoàn Hùng Quang mà anh nắm trong tay ra thì có thể giữ được mạng chó của mình rồi. À quên nói cho anh hay! Tính mạng của mọi người trong nhà họ Triệu đều nằm trong tay của chúng tôi. Anh ắt sẽ không hẳn không niệm tình bố con, mà muốn giết chết bố của mình đấy chứ?"

"Anh động vào ông ấy thử xem? Tôi dám đảm bảo nếu anh dám động vào ông ấy, tôi sẽ cho anh xuống gặp Diêm Vương." Triệu Hùng trong mắt lộ ra vẻ hung tợn.

Như có câu: một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Lưu Vũ Tiến là bại tướng dưới tay của Triệu Hùng, ngay cả Tô Linh Nguyệt đứng thứ mười trong Thiên bang, còn có Lục Tiểu Xuyên hạng thứ mười hai cũng không phải là đối thủ của Triệu Hùng, huống chi là Lưu Vũ Tiến!

Lưu Vũ Tiến lạnh lùng nói: "Thằng nhóc đừng có điên! Kịch hay sắp bắt đầu rồi. Đừng tưởng rằng mời được người của nhà họ Trương, thì nhà họ Trương sẽ có thể giữ được anh. Nếu anh từ chối giao Tập đoàn Hùng Quang, tôi sẽ để cho anh phá sản. Tôi xem anh không có tiền, còn có thể lấy cái gì ra mà ngông cuồng đuuợc."

"Lưu Vũ Tiến, anh lớn miệng thật đấy! Anh nói anh làm cho Triệu Hùng phá sản, thì phá sản được à? Anh cho rằng anh là ai?"

Lưu Vũ Tiến, Thi Sinh và những người khác nhìn lại hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy Mã Bá Lộc dẫn đầu, đưa theo Kim Trung và Tô Hữu Hiệu ra ngoài.

Đột nhiên nhìn thấy Mã Bá Lộc, Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh đồng thời thất kinh.

Mã Bá Lộc, người giàu nhất Nha Trang, có thể được ví như một thiên tài kinh doanh, chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi năm đã tạo dựng nên một đế chế kinh doanh vĩ đại.

Lưu Vũ Tiến và Mã Bá Lộc là người quen cũ.

Cái gọi là "Một núi không cho hai hổ" chính là: Nhà họ Lưu tuy có gia thế lớn nhưng lại có rất nhiều cao thủ, ấy vậy mà do kiêng kị “ông cụ Đường” cho nên mới khong dám động thủ với nhà họ Mã. Cho nên, Lưu Vũ Tiến thật vẫn vô cùng kiêng kỵ với Mã Bá Lộc.

Không ngờ, vào thời điểm này, ngay cả nhà họ Mã ở Nha Trang cũng tới.

Nếu Triệu Hùng không chỉ nhận được sự giúp đỡ từ họ Trương ở Hà Nội, mà còn nhận được sự giúp đỡ từ họ Mã ở Nha Trang thì thực sự trong cuộc chiến với "Tập đoàn Khải Thời" của nhà họ Triệu, ai thắng ai thua thật đúng là một ẩn số.

Lưu Vũ Tiến nhìn Mã Bá Lộc nói: "Cậu Mã, sao anh lại ở đây?"

"Anh ở Hải Phòng làm gì, tôi tới Hải Phòng làm cái đó. Lưu Vũ Tiến, tôi khuyên nhà họ Lưu mấy người đừng có nhúng tay vào lục đục nội bộ của nhà họ Triệu. Nếu nhà họ Lưu các người dám can đảm tham gia, thì nhà họ Mã chúng tôi không thể làm gì khác hơn là ủng hộ Triệu Hùng."

Mã Bá Lộc coi như là công khai lên tiếng!

"Anh!.." Nhìn thấy Mã Bá Lộc không nể chút mặt mũi nào cho mình, Lưu Vũ Tiến tức giận nói: "Mã Bá Lộc, đây là ân oán giữa tôi và Triệu Hùng. Nhà họ Mã của anh thật sự muốn can dự vào hay sao?"

"Triệu Hùng là bạn của Mã Bá Lộc tôi! Nếu muốn bắt nạt anh ấy, tốt nhất là nên cân nhắc một chút!"

Mã Bá Lộc nhìn về phía mấy tên công tử phía sau Lưu Vũ Tiến một chút, tuy nói những người này cũng là gia đình giàu có, nhưng họ chỉ có thể coi là gia tộc hạng hai trong nước mà thôi.

Với thực lực của nhà họ Mã giàu nhất Nha Trang, sao có thể để vào mắt cho được?

Bên này, dẫn đầu là Triệu Hùng, Mã Bá Lộc, Kim Trung, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu.

Bên kia, dẫn đầu là Lưu Vũ Tiến, Thi Sinh và mấy tay công tử nhà giàu hạng hai trong nước.

Trong đội hình của Triệu Hùng, ngoại trừ Tô Hữu Hiệu của nhà họ Tô ở Hoa Lư thực lực hơn yếu ra thì Mã Bá Lộc, Kim Trung và Trương Tử An đều là những danh gia vọng tộc.

Lưu Vũ Tiến trong lòng tự có cân nhắc, không ngờ Triệu Hùng đột nhiên lại có nhiều người giúp đỡ như vậy.

Đây là địa bàn của Triệu Hùng, Lưu Vũ Tiến không muốn dây dưa nữa. Nếu không thì chỉ tự rước lấy nhục.

Lưu Vũ Tiến trừng mắt nhìn Mã Bá Lộc một cái, nói: "Bá Lộc, tôi khuyên anh bớt xen vào chuyện người khác để tránh rước họa vào thân!"

“Lưu Vũ Tiến, anh cho rằng Mã Bá Lộc tôi dễ bị uy hiếp hả?” Mã Bá Lộc ăn miếng trả miếng, không chịu thua kém.

Lưu Vũ Tiến hừ lạnh một tiếng, nhìn Thi Sinh nói: "Đi thôi!"

Mấy tên công tử nhà giàu theo sau lưng hai người Thi Sinh cùng Lưu Vũ Tiến vội vàng rời đi.

Thấy đám người Lưu Vũ Tiến vô cùng tức giận mà rời đi, Trương Tử An đặt tay lên vai Triệu Hùng, cười nói: "Đi thôi! Chúng ta quay lại uống rượu đi!"

Vào sáu giờ tối, ở khu dân cư Minh Đức.

Gia đình Hạ Hồng Ngọc đang ăn tối, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hạ Hồng Ngọc đứng dậy, đi tới chỗ cửa, mở cửa ra, nhìn thấy Triệu Hằng mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa.

Triệu Hằng tay xách quà cáp, thấy một cô gái xinh đẹp mở cửa, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.

“Xin lỗi, đây có phải là nhà của Hạ Hồng Ngọc không?” Triệu Hằng tao nhã lễ phép dò hỏi.

Hạ Hồng Ngọc nghe lời này của Triệu Hằng, không khỏi sững sờ một lúc. Lúc này mới nhớ tới, trước đó Triệu Hằng đã phẫu thuật mắt, vẫn luôn đeo khăn che, vẫn chưa thấy dáng vẻ của mình.

"Cậu Triệu Hằng, tôi là Hạ Hồng Ngọc! Sao anh lại ở đây?" Hạ Hồng Ngọc vẻ mặt ngượng ngùng, tay vân vê vạt áo, điệu bộ tay chân luống cuống.

Triệu Hằng nghe mà khuôn mặt lộ vẻ vui mừng. Thấy cô gái Hạ Hồng Ngọc dung mạo xinh đẹp, trắng trẻo nõn nà, thoạt nhìn là một cô gái dịu dàng ít nói.

“Cô đẹp hơn tôi tưởng!” Triệu Hằng nói.

Hạ Hồng Ngọc đỏ mặt, nói: "Cậu Triệu Hằng nói đùa, tôi chỉ là một y tá thôi. Một cô gái như tôi, trên đường bắt gặp rất nhiều."

Mẹ cô từ phòng khách đi tới, hỏi con gái Hạ Hồng Ngọc: "Hồng Ngọc à, ai đây?"

Hạ Hồng Ngọc quay đầu lại và giải thích với mẹ: "Mẹ! Đó là bệnh nhân của con trong bệnh viện. Đúng rồi, chính là em trai của anh Triệu hôm nay đến nhà chúng ta đó."

Mẹ Hồng Ngọc thấy Triệu Hằng tuấn tú lịch sự, dáng dấp hết sức đẹp trai.

Một chàng trai tốt như vậy không dễ kiếm.

Mẹ Hồng Ngọc nói với Hạ Hồng Ngọc, "Hồng Ngọc, con còn chần chừ gì nữa? Mau mời anh Triệu vào đi!"

Hạ Hồng Ngọc quay sang bên cạnh nói với Triệu Hằng: "Thực xin lỗi, vinh dự được đón tiếp! Cậu Triệu Hằng, mời anh vào!”

Mẹ Hồng Ngọc vừa nghe con gái gọi người đàn ông trước mặt là “cậu Triệu Hằng” thì liền biết là một tay công tử nhà giàu.

“Cậu tên là Triệu Hằng phải không?” Mẹ Hồng Ngọc thân thiết hỏi Triệu Hằng.

Triệu Hằng gật đầu nói: "Cháu tên là Triệu Hằng! Xin chào bác gái!!"

"Xin chào! Cậu thanh niên dung mạo anh tuấn thật đấy. Triệu Hằng, mau ngồi đi." Hạ Mạt vội vàng chào hỏi Triệu Hằng. Trong đầu đột nhiên nhớ tới, giác mạc của con trai Hạ Phàm chính là được ghép vào trong mắt của em trai Triệu Hùng.

Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt là... Nghĩ đến đây, bà ta nhìn chằm chằm Triệu Hằng không chớp mắt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi