CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ngã Nguyệt Đàm!

Sáng sớm, sau khi Triệu Hùng luyện kiếm thuật vài lần trên "Quan Cảnh Đài", anh lập tức cảm thấy sảng khoái.

Các bài tập võ thuật không chỉ giúp cơ thể khỏe mạnh mà còn cho phép đào thải khí vẩn đục trong cơ thể ra. Giống như việc bảo dưỡng cho một chiếc xe hơi, điều này sẽ giúp chiếc xe hoạt động mạnh mẽ hơn.

Sau khi trở về nhà, Triệu Hùng thấy vợ Lý Thanh Tịnh đã dậy. Không chỉ vậy, ngay cả con gái Dao Châu và Văn Hải cũng dậy từ sớm.

Lý Thanh Tịnh đã thay đồ mới cho Triệu Dao Châu và Văn Hải. Triệu Hùng lúc này mới nhớ tới, kì nghỉ của hai đứa bé đã kết thúc, phải về trường lại.

Lý Thanh Tịnh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, uống thuốc an thai do Hoa Di kê đơn, cơ thể cô đã điều dưỡng được ít nhiều. Cô không yên tâm về tình hình hoạt động của công ty, nên cũng muốn đến công ty làm. Dẫu sao, công ty mỹ phẩm mới mở cũng đang trong thời kỳ phát triển nghiệp vụ tốc độ cao.

“Bố!” Triệu Dao Châu chạy đến bên Triệu Hùng.

Triệu Hùng bế con gái Triệu Dao Châu lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi cười nói: "Đi nhà trẻ, phải nghe lời cô Lâm, đừng nghịch ngợm!"

"Con không nghịch ngợm. Học kỳ trước, con được cô Lâm tặng danh hiệu Bé giỏi bé ngoan đó. Bố! Mẹ nói lát nữa bố sẽ đưa con và anh Hải đi học."

"Ừ! Đi ăn cơm với anh Văn Hải đi. Lát nữa bố đưa hai đứa đi."

Triệu Dao Châu chu cái miệng nhỏ nhắn, hôn lên má Triệu Hùng một cái rồi tươi cười chạy đi.

Văn Hải cũng muốn tiến lên ôm Triệu Hùng, nhưng cuối cùng vẫn kìm được.

Triệu Hùng vẫy tay với Văn Hải. Văn Hải bước tới chỗ anh.

“Thầy!” Văn Hải cung kính thi lễ trước Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với Văn Hải: "Văn Hải, công phu của con tuy tiến rất xa rồi, nhưng mà giáo dục văn hóa cũng không thể bị lơ là. Phải hòa đồng với các bạn trong lớp, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau.”

“Biết ạ thưa thầy!”

"Ngoài ra, thành tích học tập của học kỳ này phải đạt mức trung bình của lớp. Tất cả các môn không được lơ là, ít nhất phải đạt điểm đỗ. Nếu cuối học kỳ này không hoàn thành thì thầy sẽ phạt, con nghe rõ chưa?” Triệu Hùng nmặt đầy thần sắc nghiêm túc.

"Hiểu ạ!"

"Vậy đi ăn cơm!"

"Dạ!"

Văn Hải đáp lại, xoay người đi về phía bàn ăn.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh đi tới bên cạnh Triệu Hùng, cười tủm tỉm nói: "Làm gì mà vừa trở về đã nghiêm túc với bọn nhỏ thế?"

Triệu Hùng giải thích: "Thanh Tịnh, nghiêm sư xuất cao đồ! Từ khi anh còn bé đến giờ, những giáo viên từng dạy anh đều nổi danh là nghiêm khắc, chuyên nghiệp, không chút cẩu thả dư thừa."

"Ồ! Hóa ra là anh đã sao chép lại mình lúc nhỏ áp lên trên người bọn nhỏ."

Triệu Hùng cười nói: "Cũng không coi là vậy! Anh nghĩ việc giáo dục con cái phải nên có chừng mực. Lúc thoải mái thì thoải mái, lúc nên nghiêm túc thì phải nghiêm túc. Có mấy thứ có thể bỏ tiền ra mua, ví như vật chất các kiểu. Nhưng có ít thứ dù có tiêu tiền cũng không mua được, chẳng hạn như kiến thức có được trong sách vở, áp dụng vào thực hành ngoài xã hội chẳng hạn. Dao Châu và Văn Hải còn nhỏ, anh chỉ không muốn để hai đứa phải bước trên con đường vòng vèo khúc khuỷu sau này thôi."

"Được rồi! Được rồi! Anh làm đúng lắm, được chưa? Đúng rồi, lát nữa anh với em cùng đưa tụi nhỏ đi học. Sau đó anh đưa em đến công ty nhé?”

“Ừ! Được!”

Triệu Hùng gật đầu một cái.

Sau bữa sáng, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đưa hai đứa bé đến trường.

Sau đó Triệu Hùng chở vợ là Lý Thanh Tịnh đến Công ty xây dựng Đào Thị của nhà họ Đào, Lý Thanh Tịnh đang muốn xuống xe thì bị Triệu Hùng nắm bàn tay mềm mại kéo lại.

“Anh làm gì thế?” Lý Thanh Tịnh liếc Triệu Hùng một cái, cáu giận nói.

"Thanh Tịnh, ngồi trên xe thêm một lúc nữa đi, gấp gáp vào công ty như vậy để làm gì?" Triệu Hùng cười một tiếng, ánh mắt không chút kiêng kị nhìn chằm chằm thân thể đầy đặn mềm mại của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đóng lại cửa xe đã mở. Cảnh cáo Triệu Hùng: "Anh đừng có làm loạn! Đây là tầng dưới của công ty đó!"

“Em nghĩ anh là ai?” Triệu Hùng cười một tiếng: “Anh chỉ muốn cùng em tận hưởng thế giới hai người thôi!”

"Ngày nào chúng ta chẳng sống trong thế giới hai người? Anh ở chỗ này bày trò lãng mạn gì thế?"

"Anh không bày trò lãng mạn. Mà là, có chút chán ghét cuộc sống giang hồ, muốn hưởng thụ những ngày tháng không mùi khói lửa, bình yên qua ngày."

“Nghe anh nói hệt như thần tiên hạ phàm ấy.” Khóe miệng Lý Thanh Tịnh nở nụ cười hiểu biết, cảm khái nói: “Haiz! Nếu lúc đầu không phải công ty của em dính kiện tham ô, thì không biết anh còn giấu diếm thân phận của anh với em đến bao lâu? Thật ra thì, em còn muốn anh là một người bình thường hơn. Như vậy, chúng ta có thể sống những tháng ngày không buồn không lo nữa rồi.”

“Làm sao? Hay là em thích anh biến thành bộ dạng chán chường bạc nhược như trước kia?” Triệu Hùng nói đùa.

"Ý em là thà anh là một người bình thường, chứ có bảo anh quay lại thành người tinh thần sa sút bạc nhược như trước đâu? Hỏi thử xem, có người phụ nữ nào thích đàn ông bạc nhược hay không? Thật ra thì, đàn ông có thể nuôi được gia đình, vì gia đình mà phấn đấu, thì đều đáng là niềm kiêu hãnh và là hạnh phúc của một người phụ nữ. Đúng rồi, sắp đến ngày giỗ của ông nội em rồi. Nếu như ban đầu không phải vì ông nội cương quyết muốn chúng ta ở bên nhau thì em cũng chẳng muốn ở cùng với một người đàn ông chẳng được chỗ nào như vậy đâu. Có phải anh nên đi tảo mộ ông với em hay không đây?”

"Ừ! Dĩ nhiên phải đi." Triệu Hùng gật đầu.

Thực ra, lúc Lý Thanh Tịnh không biết, Triệu Hùng đã đến mộ của Lý Hữu Chiến.

Lý Hữu Chiến là quản gia cũ của nhà họ Triệu, có thể nói Lý Hữu Chiến là người tận tâm, tận lực với nhà họ Triệu. Sau khi Triệu Hùng đến Hải Phòng nhờ cậy Lý Hữu Chiến, ông cụ liền coi Triệu Hùng như ruột thịt của mình.

Lý Hữu Chiến biết nguyên nhân khiến Triệu Hùng suy sụp, nhưng loại chuyện này cũng không phải nói đôi ba câu thì có thể khuyên được. Suy cho cùng, cũng phải là tự bản thân Triệu Hùng bước ra khỏi bóng mờ từ cái chết của Tần Uyển mới được. Chỉ tiếc, sau cùng Lý Hữu Chiến cũng không đợi được ngày này.

Cho dù là Triệu Khải Thời hay Triệu Hùng, Lý Hữu Chiến cũng đều xử sự không thẹn với lương tâm. Đây cũng là lý do tại sao nhà họ Triệu rất coi trọng Lý Hữu Chiến, chịu để cho ông ấy làm Tổng quản gia nhà họ Triệu.

Lý Thanh Tịnh rút tay mình từ trong bàn tay to của Triệu Hùng ra, nói: "Được rồi, em nên lên công ty thôi. Nếu mọi người nhìn thấy em và anh cứ ngồi mãi trên xe thì sẽ nghĩ thế nào về chúng ta đây?"

"Sợ gì chứ? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà. Với lại, ngồi trong xe còn có thể xảy ra vấn đề gì được? Miệng là của người ta, bọn họ muốn nói gì thì cứ để cho họ nói đi!” Triệu Hùng phản đối, nói.

Lý Thanh Tịnh nói: "Bây giờ mọi người ai cũng thích thích buôn chuyện. Với thân phận của cả hai chúng ta, một chút động tĩnh cũng sẽ bị không ít phương tiện truyền thông khuếch đại, trở thành tin tức tiêu điểm. Em không muốn bị đưa lên mấy mục tin lá cải..."

Sau khi mở cửa xe, Lý Thanh Tịnh bước đôi chân thon dài ra, đang muốn xuống xe, đột nhiên dừng hành động, xoay người lại hỏi Triệu Hùng: “Đúng rồi, hôm nay anh tính làm gì? Vẫn đi tìm đám Kim Trung à?”

“Anh sẽ đến chỗ của Thẩm Tấn Phát trước, sau đó đến tìm Kim Trung và những người khác sau.” Triệu Hùng nói.

"Thẩm Tấn Phát?"

Lý Thanh Tịnh nhíu mày khó hiểu hỏi: "Anh đến chỗ Thẩm Tấn Phát làm gì?"

Triệu Hùng giải thích: "Bác sĩ Hoa Di đã điều trị cho Thẩm Tấn Phát lâu như vậy rồi. Anh muốn quan sát anh ta thêm một chút. Anh luôn nghi ngờ cái con người này đang giả điên. Anh ta là người duy nhất biết biết mật của nhà họ Thẩm, anh phải theo sát anh ta. Một khi để anh ta trốn ra ngoài, bị người của Am Cẩu bắt là thôi rồi. Ngoài ra, anh rất tò mò, bí mật của nhà họ Thẩm rốt cuộc là gì? Cho nên muốn đi gặp anh ta một chút. "

"Ừ! Vậy thì anh đi đi. Bất kể anh ta điên thật hay điên giả, cố gắng đừng chọc tức anh ta! Cẩn thận không chừng Thẩm Tấn Phát sẽ làm chuyện quá khích."

Sau khi Lý Thanh Tịnh nói xong, cô vẫy vẫy tay với Triệu Hùng, nói "bye bye!", bước chân uyển chuyển tha thướt vào công ty nhà họ Đào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi