CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Danh tiếng của Đổng Bạch Vi đã như Mặt trời ban trưa. Mọi người không ngờ bà ấy cũng là người của một rong sáu đại hào môn ở Hà Nội.

Những nhà giàu bình thường không thể nào so sánh với sáu đại hào môn ở Hà Nội được. 

Triệu Hùng lúc biết Đổng Bạch Vi là người của sáu đại hào môn ở Hà Nội, thật là vừa mừng vừa sợ.

Nhà họ Thi ở Hà Nội chuẩn bị làm đám cưới với nhà họ Lưu Tây Giao. Hai thế lực đã sớm câu kết với nhau làm việc xấu. Mà Triệu Hùng hôm nay có được trợ giúp từ nhà họ Trương và nhà họ Đổng của sáu đại hào môn ở Hà Nội thì một khi nhà họ Trương cùng nhà họ Đổng ra tay tương trợ anh, thế thì tình thế đối địch cùng nhà họ Triệu tuyệt đối có thể nghịch chuyển được. 

Biết được thân thế thực sự của Đổng Bạch Vi, điều này khiến Triệu Hùng tràn đầy lòng tin. 

Vốn, Hà Ngọc Kỳ cùng Lý Diệu Linh có chỗ cố kị với thân thế của Đổng Bạch Vi, nhưng khi biết Đổng Bạch Vi là người nhà họ Đổng ở Hà Nội thì lại sợ đến một câu cũng không dám nói bậy.

Hai cô gái quy củ ngồi ở chỗ đó, nhin qua có chút giống như hai cái túi khí. 

Sau khi Lý Thanh Tịnh biết thân phận thật của Đổng Bạch Vi, cũng vì Triệu Hùng mà cảm thấy vui mừng. 

Lấy giao tình của Đổng Bạch Vi và Tần Uyển ra để nói, thì nếu như Triệu Hùng xảy ra chuyện, nhất định Đổng Bạch Vi sẽ ra tay trợ giúp.

Đổng Bạch Vi thấy thân phận thật của mình bị Trương Tử An đưa ra ngoài ánh sáng, sau đó thì mọi người bắt đầu trở nên cẩn trọng hơn.

Nếu như bà ấy không động đũa trước, e rằng cũng không ai dám động. 

Trên mặt Đổng Bạch Vi lộ ra nụ cười hiền lành, cầm đũa lên trước, nói: “Mọi người cùng nhau ăn cơm, đừng câu nệ như vậy. Coi như là đang ăn cơm cùng trưởng bối là được rồi.”

Mọi người mau chóng đáp một tiếng. Lúc đầu còn hơi không thích ứng, sau khi uống mấy ly rượu thì mọi người bây giờ mới dần dần thả lỏng tâm trạng khẩn trương, bắt đầu tâm sự. 

Hai giờ trôi qua rất nhanh, đến đúng lúc đó, Đổng Bạch Vi liền rời đi trước. 

Sau khi đưa Đổng Bạch Vi đi, không khí tụ họp của mọi người bấy giờ mới trở nên sinh động.

Trương Tử An tò mò hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sao anh mời Đổng Bạch Vi đến được thế? Ngay cả tôi ra tay cũng không mời được Đổng Bạch Vi đâu.” 

Mọi người cũng đều rất tò mò, lắng tai nghe. 

Triệu Hùng cũng không dấu giếm mọi người, giải thích: Đổng Bạch Vi là bạn tốt của mẹ anh Tần Uyển khi bà ấy còn sống.

Anh chỉ biết Đổng Bạch Vi trước đó ở chỗ khác, sau đó được điều đến Hải Phòng. Nhưng mà không cũng không biết Đổng Bạch Vi lại là người nhà họ Đổng ở Hà Nội.

Trương Tử An dặn dò Triệu Hùng: “Triệu Hùng, hiện nay ở Hà Nội nhà họ Đổng và nhà họ Trần là hai gia tộc lợi hại nhất. Nhà họ Trương gia thế không bì nổi, nhà họ Thi lại càng kém hơn. Ngoài ra, nhà họ Giang cùng nhà họ Vương thuộc về thế lực tầm trung. Bây giờ anh đã hiểu ý nghĩa của sáu đại hào môn ở Hà Nội chưa?”

Triệu Hùng không hiểu những cái này nhưng nghe Trương Tử An nói như vậy, lập tức liền biết được tầm quan trọng của Đổng Bạch Vi.

Cũng may, có mối quan hệ nhờ vào mẹ Tần Uyển của mình, ở thời điểm mấu chốt, Đổng Bạch Vi dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. 

Khi Triệu Hùng nói ra, lúc lên tòa, Đổng Bạch Vi sẽ đích thân đến, mọi người đều cho rằng vụ kiện này khả năng thắng được là rất cao.

Mọi người tập trung lại một chỗ, như thể là bạn tốt lâu năm, đề tài để nói chuyện nói mãi không hết. 

Bất tri bất giác đã đến mười một giờ khuya. 

Triệu Hùng lo lắng thân thể vợ Lý Thanh Tịnh của mình sẽ không chịu nổi, dẫu dao cô cũng đang mang thai, nên đề nghị kết thúc buổi tụ họp. 

Sau khi về đến nhà, Lý Diệu Linh nói với Lý Thanh Tịnh: “Chị, ngày mai là ngày giỗ ông nội. Em xin nghỉ trên trường, tính đi bái tế ông nội với mọi người!”

Lý Thanh Tịnh không trách em gái Lý Diệu Linh tự làm không hỏi, cô nói với Lý Diệu Linh: “Em xin nghỉ thì xin nghỉ, nhưng môn học bị lỡ thì nhất thiết phải bù lại!” 

“Biết ạ! Giáo viên cũng đồng ý giúp em phụ đạo rồi.”

Lý Diệu Linh ngại Lý Thanh Tịnh lải nhải với mình, sau khi chào một câu thì liền cùng với Hà Ngọc Kỳ lên lầu. 

Lý Diệu Linh kéo Hà Ngọc Kỳ ngủ cùng mình. Hai người ở trong phòng luôn miệng nói chuyện đến gần hai giờ sáng thì mới đi ngủ.

Sáng sớm, sau khi Triệu Hùng thức dậy, thấy trên mặt đất ướt đẫm một mảnh, rõ ràng đêm khuya hôm qua trời mưa.

Thời tiết mới vừa mưa xong tương đối mát mẽ.

Một trận mưa xuân là một lần ấm áp. Một trận mưa thu một trận lạnh!

Thời tiết phương Bắc cũng đang dần dần cao lên.

Mấy ngày nay nhiệt độ không cố định, có lúc cũng hơn mười mấy độ C, có lúc chỉ có mấy độ C. 

Sau khi dậy, Triệu Hùng xem dự báo thời tiết. 

Hôm nay nhiệt độ cao nhất ở khoảng ba mươi độ, nhưng lúc sáng sớm này, cũng chỉ không quá ba, bốn độ C.

Loại thời tiết lúc ấm lúc lạnh này, người nào mà có thể chất yếu rất dễ bị cảm. 

Triệu Hùng ở Quan Cảnh Đài luyện kiếm pháp xong, sau đó về nhà. Chuyện đầu tiên làm chính là nói Hồ Dân đi chuẩn bị đồ cúng. 

Rất nhanh, tập đoàn Hùng Quang cử hai người đến, đưa đồ cúng. 

Triệu Hùng nói hai người này bỏ đồ vào trong cốp xe sau. 

Lúc ăn điểm tâm, Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng: “Triệu Hùng, lát nữa anh lái xe đưa Dao Châu cùng Văn Hải đi học xong thì đến thẳng mộ ông nội ở núi Thiên Sao chờ chúng em nhé! Lát nữa em sẽ gọi Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm đến, cùng nhau đi lên núi Thiên Sao!” 

Triệu Hùng gật đầu đồng ý, nói: “Được! Thanh Tịnh, đồ cúng anh đều chuẩn bị xong hết rồi. Lát nữa em và bố vợ cùng cả đám Nông Tuyền cứ qua thẳng đó là được.”

“Ừ! Vậy anh ăn nhanh đi. Ăn xong còn đưa bọn nhỏ đi học nữa.” Lý Thanh Tịnh giục Triệu Hùng.

Sau bữa điểm tâm sáng, Triệu Hùng đưa con gái Dao Châu cùng Thẩm Văn Hải đến trường học. 

Mới mưa xuống thời tiết rất trong lành. 

Triệu Hùng lái xe thẳng một đường đi đến hướng công viên tưởng niệm ở núi Thiên Sao.

Núi Thiên Sao ở vùng ngoại ô thành phố Hải Phòng. 

Lúc Lý Hữu Chiến hạ táng có mời một thầy phong thủy. Thầy phong thủy nọ đã định mộ huyệt của Lý Hữu Chiến ở trên núi Thiên Sao.

Vị thầy phong thủy kia nói đặt mộ của Lý Hữu Chiến ở đây sẽ đảm bảo cho đời kế tiếp của nhà họ Lý bọn họ. Mà đời kế tiếp của nhà họ Lý lại chính là Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh. 

Dĩ nhiên, lúc đó Lý Thanh Tịnh còn rất trẻ, không hiểu nhưng thứ này lắm. 

Đi đến dưới chân núi Thiên Sao, Triệu Hùng trông thấy nhóm người Lý Thanh Tịnh còn chưa tới. Anh gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh, cô nói lập tức đến ngay. 

Vì vậy, sau khi Triệu Hùng dừng xe lại, xuống dựa vào xe, đốt một điếu thuốc hút. 

Không quá mười phút, Lý Thanh Tịnh, Lý Quốc Lâm, Lý Diệu Linh còn có Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm đều đến đủ.

Triệu Hùng dập thuốc, mọi người xách theo đồ cúng, đi dọc bậc thang đi tới hướng ngôi mộ trên núi.

Lúc đến chỗ bia mộ của Lý Hữu Chiến, Triệu Hùng thấy trước bia mộ có đặt một chai rượu Hoa Điêu, còn có một hộp thuốc lá Vạn Bảo Đường. 

Thấy cảnh này, Triệu Hùng không khỏi nhíu mày. 

Lý Thanh Tịnh kinh ngạc nói: “Ôi! Hình như có người đã đến?” 

Lý Quốc Lâm gật đầu một cái, nói: “Nơi này còn lưu lại dấu chân, người đó đã đến trước chúng ta.” 

Liền nghe Triệu Hùng nói: “Là ông ta tới!” 

“Ông ta?...”

Đôi mày thanh tú của Lý Thanh Tịnh hơi nhíu, linh quang trong đầu chợt lóe, cô hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh nói là bố anh đã tới sao?”

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: “Đúng! Là Triệu Khải Thời đã tới!” 

Triệu Hùng nhíu mày. Với sự hiểu biết của anh về Triệu Khải Thời, thì chắc hẳn ông ta còn đang ở gần đây. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi