CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng vươn tay, lập tức nhấc Thi Sinh lên.

Thi Sinh hoảng hốt tới mức hét lên “A!” một tiếng, luôn miệng kêu: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”

Bịch.

Triệu Hùng ném Thi Sinh xuống đất.

Trong lòng Thi Sinh không ngừng la mắng Triệu Hùng, kêu anh là kẻ điên, còn tự hứa nếu sau khi trở về không thể trả được mối thù này thì hắn ta sẽ không mang họ Thi nữa.

Thi Sinh quỳ trước mặt Trương Tử An, bất đắc dĩ nói: “Tôi xin lỗi!”

Trương Tử An không nói một lời, chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.

Trong lòng Trương Tử An thực sự rất coi thường Thi Sinh. Tên này thường ngày nghênh ngang không coi ai ra gì, bộ dáng diễu võ dương oai gây sự với không ít người. Không ngờ đến khi gặp phải Triệu Hùng thì lại bị dọa cho đến sợ chết khiếp, quên cả bố mẹ.

Triệu Hùng đá vào mông Thi Sinh và nói với một giọng lạnh lùng: “Cút khỏi đây!”

Thi Sinh hừ lạnh một tiếng, lồm cồm bò dậy, không dám quay đầu lại mà nhanh chóng đi ra xe với Lưu Vũ Tiến.

Khi đã tới bên cạnh xe, Thi Sinh liền chỉ vào Triệu Hùng và nói: “Triệu Hùng, đợi tao, nếu tao không thể hạ bệ mày, tao không mang họ Thi nữa.” Nói xong, sợ Triệu Hùng phản ứng lại, hắn nhanh chóng lên xe và ra lệnh cho người của hắn lập tức lái xe rời khỏi.

Sau khi Lưu Vũ Tiến, Thi Sinh và những người khác đã đi khuất Triệu Hùng, Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu cùng lúc bật cười ha hả.

Mã Bá Lộc vừa vỗ tay vừa cười nói: “Tuyệt vời! Triệu Hùng, thân thủ của anh quả nhiên lợi hại.”

Triệu Hùng mỉm cười: “Anh quá khen rồi, chỉ là chút ít bản lĩnh thôi.”

Trương Tử An vỗ vai Triệu Hùng trên vai và nói: “Cảm ơn anh, Triệu Hùng.”

“Anh Tử An, tôi mới nên là người phải nói cảm ơn. Nếu anh không đến giúp tôi, làm sao có thể xảy ra mâu thuẫn với Thi Sinh được. Anh yên tâm, cho dù có mất mạng cũng sẽ không tiếc gì cho các anh em.”

“Anh nói sai rồi, cho dù không có chuyện của anh thì Thi Sinh và tôi cũng đã đối nghịch từ lâu. Chúng tôi đã sớm coi nhau là cái gai trong mắt rồi.”

Kim Trung nở một nụ cười rồi nói: “Được rồi, hai người cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Đừng quên, hiện tại chúng ta năm người đều là anh em cả rồi. Triệu Hùng, hôm nay chúng tôi còn câu cá chưa thỏa, anh mau sắp xếp cho chúng tôi nơi khác để câu đi, càng sớm càng tốt.”

“Tôi biết một chỗ, mọi người đi với tôi!” Triệu Hùng nói.

Mọi người gật đầu, vui vẻ vừa nói vừa cười mà đi về phía chiếc xe.

Tại vườn Tây Môn Đình, nhà riêng của Thi Sinh tại Hải Phòng.

Sau khi trở về Tây Môn Đình, Thi Sinh rất tức giận, hắn ta ném bay mọi thứ trong nhà để trút bỏ nỗi giận dữ của mình.

Lưu Vũ Tiến đi đến, thấy Thi Sinh giận đến gần như phát điên liền cất tiếng khuyên can: “Thi Sinh, anh đang làm gì vậy? Làm một người biết linh hoạt ứng xử mới là người đàn ông chân chính.”

Thi Sinh gầm gừ: “Lưu Vũ Tiến, anh đừng ở đó nói mấy lời mát mẻ, anh đâu phải người quỳ xuống đâu. Bắt tôi quỳ xuống xin lỗi Trương Tử An, anh có biết điều này có ý nghĩa gì với tôi không? Nhục nhã! Xấu hổ!”

“Vậy nếu anh cứ ở đây ném đồ đạc lung tung thì có thể trả thù Triệu Hùng sao?” Lưu Vũ Tiến ngồi xuống ghế sofa và đặt chân lên bàn trà.

Thi Sinh vội vàng tiến về phía Lưu Vũ Tiến và hỏi: “Lưu Vũ Tiến, không lẽ anh có cách gì sao?”

Lưu Vũ Tiến lấy một điếu thuốc trong túi, đốt một điếu rời đưa lên miệng hút, nheo mắt lại và nói: “Đừng quên anh là ai. Thời điểm này, đã đến lúc anh tận dụng các mối quan hệ của gia đình họ Thi rồi. Chỉ cần nhà họ Thi các anh yêu cầu mấy vị tai to mặt lớn ở Hải Phòng chèn ép, gây áp lực với Triệu Hùng, thì dập tắt sự kiêu ngạo của anh ta không phải chỉ dễ như ăn bánh sao?”

“Chẳng phải anh nói với tôi không được vội vàng sử dụng các mối quan hệ của nhà họ Thi sao?”

Lưu Vũ Tiến liếc qua Thi Sinh và nói: “Anh bị đánh tới mức ngốc rồi hay sao? Triệu Hùng buộc anh quỳ xuống xin lỗi Trương Tử An, anh còn không dùng đến thân phận cậu chủ nhà họ Thi thì đợi đến khi nào nữa?”

“Không phải tôi sợ làm hỏng kế hoạch của anh hay sao?” Thi Sinh cười mấy tiếng rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ gọi cho bố tôi yêu cầu ông liên lạc với mấy vị lãnh đạo ở Hải Phòng.”

Thi Sinh lấy điện thoại và tiến về phía cửa sổ gọi cho bố.

Cuộc gọi kéo dài chừng hai mươi phút, Lưu Vũ Tiến cũng đã hút hai điếu thuốc. Anh ta sốt ruột chờ đợi, không nghĩ Thi Sinh làm việc gì cũng chậm chạp, việc nhỏ nhặt này còn mất nhiều thời gian như vậy.

Nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt Thi Sinh trở nên xanh mét, vội vàng trở lại.

Thấy vẻ mặt có phần kỳ lạ của Thi Sinh, Lưu Vũ Tiến liền hỏi: “Làm sao thế?”

“Bố tôi nói lúc này không thể động vào Triệu Hùng.” Thi Sinh đáp.

“Bố anh biết Triệu Hùng sao?”

“Biết!” Thi Sinh gật đầu, nói: “Có người đã nhắn tới bố tôi, nói rằng tốt hơn là đừng can thiệp vào chuyện làm ăn tại Hải Phòng, nếu không e rằng nhà họ Thi sẽ gặp rắc rối.”

“Còn ai có thể đe dọa nhà họ Thi của anh chứ? Ai lại có địa vị lớn như vậy?” Lưu Vũ Tiến cau mày hỏi một cách khó hiểu.

“Là nhà họ Đổng tại thủ đô.”

“Nhà họ Đổng?” Lưu Vũ Tiến giật mình, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi: “Nhà họ Đổng tại thủ đô sao lại liên quan được?”

“Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”

Thi Sinh tức giận tới nỗi không nói được thêm gì, trực tiếp ném rổ trái cây trên mặt bàn xuống đất.

Hắn ta tức giận tới sắp phát điên mà quát: “Tên Triệu Hùng đó sao có thể có quan hệ với nhà họ Đổng được chứ?”

Lưu Vũ Tiến lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá của mình, đốt lên rồi đưa cho Thi Sinh. Thi sinh  cầm lấy nó và bắt đầu hút thuốc.

“Thi Sinh, nói như vậy nghĩa là nhà họ Thi của anh không giúp được gì sao?” Lưu Vũ Tiến nhìn vào Thi Sinh và hỏi.

Thi Sinh hút một hơi thuốc, gật đầu và nói: “Ít nhất thì không thể dùng quan hệ để giúp anh. Tôi chỉ có thể mượn chuyện công việc để giúp anh mà thôi.”

Lưu Vũ Tiến nhíu mày thật chặt.

Nhà họ Lưu của anh ta muốn liên hôn với nhà họ Thi chính vì muốn sử dụng các mối quan hệ xã hội của bọn họ.

Trong thế giới này, chỉ có tiền là không đủ, phải có quan hệ mới có thể chiếm trọng tất cả. Chỉ khi nắm trong tay cả tiền bạc và quyền lực mới gọi là một kẻ thực sự có sức mạnh.

Hiện giờ, các mối quan hệ xã hội của nhà họ Thi đã không thể sử dụng, cũng có nghĩa là cắt đứt một sự ủng hộ quan trọng. Lưu Vũ Tiến phải xem xét lại trận đấu lần này với Triệu Hùng.

Lưu Vũ Tiến nói với Thi Sinh: “Thi Sinh, anh hãy về thủ đô càng sớm càng tốt! Chúng ta nhất định phải tìm hiểu tại sao nhà họ Đổng lại muốn giúp Triệu Hùng.”

“Vậy anh ở đây không cần tôi giúp nữa sao?”

“Anh không thể sử dụng quan hệ xã hội của nhà họ Thi nữa thì giúp tôi thế nào đây. Hơn nữa, vấn đề bây giờ chỉ là chống lại tập đoàn Hùng Quang trong vụ kiện sắp tới. Đợi kết quả của vụ kiện xong xuôi rồi tính sau. Nếu anh điều tra được tin tức gì, nhớ nói sớm cho tôi biết là được.”

Thi Sinh gật đầu và nói: “Được rồi! Vậy ngày mai tôi sẽ trở lại thủ đô. Nếu anh cần giúp trong việc kinh doanh, cứ liên lạc với tôi. Còn nữa, đừng quên anh đã hứa với tôi, tự anh sẽ đưa cô em gái Lưu Hải Yến của anh tới nhà họ Thi.”

“Đừng lo! Chừng nào nhà họ Thi của anh có thể giúp nhà họ Lưu chúng tôi đạt được mục đích, nhà họ Lưu nhất định sẽ không thất hứa đâu. Hôm đó tôi đã nói chuyện điện thoại với bố, anh cũng đã nghe được rõ ràng rồi.”

Thi Sinh gật đầu, đôi mắt đầy kỳ vọng.

Mặc dù địa vị của nhà họ Thi ở thủ đô không thấp, nhưng họ vẫn luôn ở dưới quyền nhà họ Trần và nhà họ Đổng. Nếu họ không thể có được sự ủng hộ mạnh mẽ, họ chỉ có thể bị nhà họ Trần và nhà họ Đổng chèn ép.

Thi Sinh không chỉ muốn có được Lưu Hải Yến cho riêng mình mà còn ghi nhớ lời dặn của bố hắn ta, muốn tranh thủ mượn sự ủng hộ của nhà họ Lưu. Nếu họ có được sức mạnh của nhà họ Lưu hỗ trợ, bọn họ có thể dễ dàng vượt qua nhà họ Trần và nhà họ Đổng, đứng đầu thủ đô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi