CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ban đêm, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng đứng ở bên cửa sổ, nhìn sao trên trời thì biết anh lại nhớ Tần Uyển.

Cô cho rằng Triệu Hùng vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện của Triệu Khải Thời hôm nay, cô đến sau lưng Triệu Hùng, vươn tay ôm lấy eo anh.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lý Thanh Tịnh lẩm bẩm hỏi.

Triệu Hùng quay người lại, nhìn Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, anh có một số việc vẫn chưa nói cho em biết!”

Lý Thanh Tịnh hơi nhíu đôi mi thanh tú, dẩu miệng nhỏ nói: “Sao nào, anh bắt đầu giấu diếm em rồi à?”

“Chuyện này rất quan trọng, anh không dám nói lung tung! Ngoài anh ra, chỉ có em biết chuyện.”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Lý Thanh Tịnh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Hùng không có vẻ gì là đang nói đùa.

Thế là, Triệu Hùng kể từ đầu đến cuối cho Lý Thanh Tịnh về chuyện mà Triệu Khải Thời đã viết trên giấy, từ việc máy nghe lén được cấy vào cơ thể ông ta cho đến việc kho báu của nhà họ Triệu được giấu dưới mộ Lý Hữu Chiến.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, cô khiếp sợ ngay tại chỗ.

Cô hoàn toàn trợn tròn mắt!

Nhà họ Triệu bị Tây Giao khống chế, điều này Lý Thanh Tịnh đã biết từ lâu. Nhưng không ngờ người ở Tây Giao lại dùng “Tiêu dược” để khống chế người nhà họ Triệu.

Hơn nữa, cơ thể của Triệu Khải Thời lại bị cấy một máy nghe lén công nghệ cao. Không khó để tưởng tượng thủ đoạn của Am Cẩu này bỉ ổi đến thế nào.

Điều khiến Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên hơn cả là kho báu của nhà họ Triệu được cất giấu trong mộ của ông nội cô.

Mỗi một chuyện này, nghe mà rợn cả người. Tập trung ở cùng nhau, thật sự là làm Lý Thanh Tịnh kinh sợ lúc lâu không thốt nên lời.

Triệu Hùng nói: “Anh đã hỏi bác sĩ Hoa, cô ấy cũng bó tay với loại Tiêu độc này. Tuy nhiên, trước kia cô ấy đã đi qua vùng Vân Hương và gặp một cặp chị em biết Tĩnh Thuật, một người tên là Ngân Châu và người kia tên là Kim Châu. Bác sĩ Hoa Di nói rằng nếu anh muốn giải Tiêu độc trong người của nhà họ Triệu, có thể anh phải đích thân đến Vân Hương một chuyến mới.”

“Vậy thì anh định lúc nào xuất phát?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

“Phải giải quyết rắc rối trước mắt đã!” Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, mọi chuyện đúng như em đã dự đoán trước đó. Bố anh muốn anh lấy tập đoàn Khải Thời. Ông ta đang đánh một ván cờ lớn. Lần này anh phải đánh bại nhà họ Triệu và nắm lấy tập đoàn Khải Thời vào tay. Bởi vì tập đoàn Khải Thời đã sớm không còn là tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu nữa, mà nằm trong tay của Tây Giao.”

“Vậy thì anh có muốn dùng tiền trong kho báu kia không?”

“Có thể phải dùng!” Trên mặt Triệu Hùng lộ ra vẻ do dự, nói: “Kho báu của năm dòng họ lớn đều có truyền thừa, tự nhiên mỗi người đều có cách riêng. Nếu có thể không dùng tới số tiền này mà giải quyết được Tập đoàn Khải Thời là tốt nhất. Nếu sau đó tài chính không đủ, có thể anh sẽ sử dụng tiền này.”

Sau khi nghe Triệu Hùng nói, Lý Thanh Tịnh im lặng một lúc rồi: “Theo như lời anh nói, sao em cảm giác, bố anh bị anh đấm một kiếm này là do ông ta bày ra vậy?”

“Anh cũng nghĩ vậy!” Triệu Hùng nói.

“Nhưng chuyện này quá nguy hiểm! Nhỡ đâu kiếm của anh hơi lệch một chút là sẽ giết chết bố anh. Triệu Hùng, dưới tình huống như vậy, bố anh vẫn có thể âm thầm lên kế hoạch, thật một chuyện không tưởng. So với bố anh, anh vẫn còn là người chưa ổn trọng.”

“Anh vẫn còn quá trẻ!” Triệu Hùng cảm thán: “Khi kiếm của anh xuyên qua cơ thể ông ta, lúc đó đầu óc của anh đã trống rỗng. Anh thực sự lo lắng rằng ông ta sẽ chết, cho nên anh...”

“Vậy bây giờ anh còn hận ông ta sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Anh không biết! Trong lòng anh rất mâu thuẫn. Vì vậy, cả ngày nay tâm trạng của anh đều không tốt.”

Lý Thanh Tịnh có thể hiểu được tâm tình của Triệu Hùng.

Đổi lại là người khác, trong vòng một ngày gặp phải nhiều chuyện như vậy thì cũng có chút không gánh nổi.

Lý Thanh Tịnh cảm thấy xót xa cho Triệu Hùng, cô ôm lấy Triệu Hùng nói: “Cho dù thế nào, em đều ủng hộ anh! Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh nên buông một số chuyện. Nếu thật sự gây ra sai lầm lớn, em sợ cả đời anh sẽ hối hận không kịp.”

Triệu Hùng im lặng không trả lời.

Nhìn mặt trăng và các vì sao hiếm hoi, Triệu Hùng đưa tay ôm lấy Lý Thanh Tịnh, cả hai cùng nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời.

“Mẹ anh nói, khi anh nhớ bà ấy, hãy nhìn những vì sao trên bầu trời, bà ấy nói rằng ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chính là bà ấy.”

“Là mẹ của một đứa trẻ, em tin bà ấy!”

Trong lòng Lý Thanh Tịnh xúc động vô hạn, lại nghĩ đến kiếp nạn lớn của mình 5 năm sau. Nếu nó thực sự ứng nghiệm, thì ba đứa con của cô phải làm sao đây?

Năm năm sau, Dao Châu cũng đã mười một tuổi, hai đứa nhỏ mới sinh năm tuổi.

Một đứa con mà Tần Uyển còn không yên lòng, huống chi Lý Thanh Tịnh sắp trở thành mẹ của ba đứa nhỏ.

Lý Thanh Tịnh nói: “Trên đời này, người hiểu con nhất chính là mẹ! Triệu Hùng, anh thật hạnh phúc. Cho dù mẹ anh đã ra đi, mẹ vẫn chưa từng rời bỏ anh. Ít nhất, mẹ chưa từng rời khỏi thế giới tinh thần của anh. Mà anh xem dáng mẹ ngây ngốc của mẹ em bây giờ, em không biết khi nào bà sẽ tỉnh lại.”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thực sự là một đôi cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau! Mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

Triệu Hùng trầm mặc một lúc lâu, trong đầu lúc thì nhớ đến mẹ, lúc thì nhớ đến Triệu Khải Thời, thậm chí thỉnh thoảng còn có bóng dánh của Lưu Văn Nhân cùng Triệu Niệm xuất hiện.

Khi Triệu Hùng quay lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Thanh Tịnh, không biết lúc nào đã lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt.

“Thanh Tịnh, sao em lại khóc?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.

Lý Thanh Tịnh cười khổ nói: “Con người có nỗi buồn vui, mặt trăng có khi tròn khi khuyết. Trong mắt người thường, chúng ta là một đôi thành công, nhưng có ai hiểu được nỗi khổ của chúng ta. Triệu Hùng, mai anh đi cùng em đến thăm mẹ em, được không?”

“Được, anh đi cùng em!”

Thấy đã muộn lắm rồi, Triệu Hùng lo lắng Lý Thanh Tịnh nghỉ ngơi không tốt, cho nên khuyên nhủ: “Thanh Tịnh, không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi!”

“Dạ! Vậy anh không được suy nghĩ nữa.”

“Anh không nghĩ! Em đi ngủ trước đi, anh đi tắm rửa.” Triệu Hùng nói.

Lý Thanh Tịnh “Ừm!” một tiếng, nằm ở trên giường trước Triệu Hùng.

Ngày hôm sau, Triệu Hùng dậy sớm, anh đến “đài quan sát” để luyện võ như thường lệ.

Sau khi luyện võ trở về, Lý Thanh Tịnh đưa điện thoại cho Triệu Hùng và nói: “Vân Nhã vừa gọi”.

Vừa nghe là Vân Nhã gọi, Triệu Hùng đã giật mình. Anh chột dạ mà hỏi: “Cô ta nói gì vậy?”

“Cô ta nói buổi chiều Dương Lam sẽ từ tỉnh Thanh Hóa đến! Hỏi chúng ta có thời gian tụ tập cùng nhau không?”

“Dương Lam sắp đến?” Triệu Hùng cau mày khi nghe điều này.

“Ừ! Anh có thể sắp xếp đi ăn một bữa với bọn họ.”

Triệu Hùng gật đầu và hỏi vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, Dương Lam và Dương Hưng đi cùng nhau à?”

“Em không biết, Vân Nhã không nói!”

Triệu Hùng nghe xong trầm ngâm.

Dương Lam đến Hải Phòng lúc này anh hoàn toàn hiểu được, nếu như Dương Hưng cũng tới vào lúc này, e rằng không phải chuyện tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi