CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh dựa vào sắc mặt của Dương Lam, có thể đánh giá cô không biết gì về Dương Hưng.

Lý Thanh Tịnh cũng không biết giữa nhà họ Dương và Hoàng Long có quan hệ gì không.

Nếu nhà họ Dương có quan hệ với Hoàng Long, dựa vào quan hệ giữa Dương Lam và Triệu Hùng, thật sự khó có thể tưởng tượng trong tương lai hai người sẽ phải đối mặt thế nào.

Lý Thanh Tịnh thở dài và nói: “Dương Lam, trên thực tế, mọi người làm vậy cũng đều là vì muốn tốt cho cô. Nếu chỉ một người nói Dương Hưng không tốt, có thể xem là đang cố ý làm mất uy tín của anh ta. Nhưng ngay cả những người cô tin tưởng nhất là Kim Trung và Triệu Hùng cũng đồng thời nói Dưng Hưng không tốt, tôi cho rằng cô nên xem xét lại Dương Hưng. Tôi thực sự rất ít khi nói xấu người khác, nhưng tôi thật sự không thích Dương Hưng.”

Dương Lam im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Tịnh nói: “Chị dâu, cám ơn! Tôi sẽ nghe lời mọi người, chú ý đánh giá lại Dương Hưng. Nói thật thì Dương Hưng là một người rất đẹp trai, hơn nữa còn có năng lực rất tốt. Nhưng cũng không biết tại sao tôi lại không hề nghĩ tới chuyện ở bên cạnh anh ấy. Tôi biết anh ấy thích tôi, nhưng thái độ của tôi vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, chỉ là vì không muốn anh ấy hiểu lầm. Có điều, khi nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc âu yếm của chị và anh Hùng, tôi cảm thấy vô cùng hâm mộ hai người.”

Lý Thanh Tịnh nắm lấy tay Dương Lam, cười nói: “Cho nên, thành tựu lớn nhất của người phụ nữ trên đời này không phải là sự nghiệp thành công bao nhiêu, mà là có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn. Anh Hùng của cô khi mới đến nhà họ Lý của chúng tôi ở rể, cũng khiến tôi rất khổ sở. Nói thật là tôi không thích một người đàn ông không có chí tiến thủ. Đàn ông nghèo không đáng sợ, nhưng ngay cả động cơ cố gắng cũng không có, thì không chỉ hủy hoại một mình anh ấy, mà sẽ là hủy hoại cả một gia đình.”

Dương Lam cười nói: “Anh Hùng thực sự là một người nhiều cảm xúc, sự ra đi của dì Tần đã ảnh hưởng quá lớn tới anh ấy.”

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ cái chết của bà ấy lại giáng một đòn nặng nề xuống anh ấy như vậy. Sau này khi biết được sự thật phía sau, tôi cũng không trách anh ấy nữa. Tôi cùng anh ấy bên nhau, cho dù là có trong tay gia tài bạc triệu hay là khi nghèo túng nhất, anh ấy cũng luôn đối xử với mẹ con chúng tôi rất tốt. Vì vậy, chỉ cần trong lòng anh ấy sẵn sàng cố gắng, cho dù anh ấy có một lần nữa trắng tay, tôi cũng sẽ chọn ở bên anh ấy mãi mãi.”

“Chị dâu.”

“Sao vậy?”

“Tôi có thể ôm chị một cái được không?” Dương Lam nói.

Lý Thanh Tịnh gật đầu.

Dương Lam ôm Lý Thanh Tịnh, nói nhỏ bên tai cô: “Anh Hùng là một người đàn ông có tính cách mạnh mẽ bên ngoài nhưng trái tim lại rất mong manh. Chị nhất định phải làm anh ấy hạnh phúc!”

“Chúng tôi sẽ hạnh phúc.” Lý Thanh Tịnh nghẹn ngào nói.

Hai hàng nước mắt vô thức chảy xuống từ khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh.

Ngoại trừ bà cụ Đào, Lý Thanh Tịnh chưa bao giờ nói với ai về kiếp nạn của mình năm năm nữa. Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau lớn trong lòng Lý Thanh Tịnh.

Sau khi trở về phòng, Lý Thanh Tịnh đã giải tỏa được tâm trạng buồn bã bấy lâu nay.

Thấy Triệu Hùng còn chưa trở về, Lý Thanh Tịnh một mình yên tĩnh ngồi dựa vào đầu giường.

Vẫn còn năm năm nữa, ông trời coi như cũng đã đối xử với cô không tệ. Chỉ là Lý Thanh Tịnh không đoán ra được, tại sao ông trời lại để chuyện này xảy ra với cô.

Bố mẹ cô ly hôn coi như bỏ qua, nhưng mẹ cô Đào Yên Họa cuối cùng lại bị người ta lừa tình lừa tiền, biến thành một kẻ ngốc. Cô với Triệu Hùng vừa mới có được một cuộc sống hạnh phúc không lâu, vậy mà lại chỉ có cô thêm năm năm hạnh phúc.

Có câu nói: Hạnh phúc của các gia đình thì đều giống nhau, nhưng nỗi bất hạnh của mỗi gia đình thì không hề giống nhau.

Bậc thầy phong thủy Lưu Ngũ Khuyết nói với Lý Thanh Tịnh rằng cho dù Lý Thanh Tịnh gặp phải tai ương không tránh khỏi, nhưng chỉ cần Triệu Hùng quyết tâm, hai người cuối cùng sẽ gặp lại nhau và sống một cuộc sống hạnh phúc.

Lưu Ngũ Khuyết nói với cô rằng mệnh của cô khắc với thủy, dặn cô năm năm sau nhất định phải đề phòng những thứ liên quan tới nước.

Con người có thể không ăn trong bảy ngày, nhưng không thể thiếu nước trong một ngày.

Uống nước và tắm rửa đều liên quan đến nước. Nếu cô có thể sống sót sau thảm họa năm năm, cô sẽ bình an vô sự. Nhưng làm thế nào cô có thể tránh những thứ liên quan đến nước?

Chỉ riêng những sinh hoạt bình thường, e là cũng khó có thể làm được.

Ngay khi Lý Thanh Tịnh đang suy nghĩ miên man, Triệu Hùng đã mở cửa bước vào.

Nhìn thấy Lý Thanh Tịnh còn chưa ngủ, Triệu Hùng cởi áo khoác, hỏi han một cách quan tâm: “Thanh Tịnh, em sao còn chưa ngủ?”

“Còn không phải là vì chờ anh sao! Anh đi với Nông Tuyền sao lại về muộn vậy?”

Triệu Hùng cười nói: “Anh nhất thời ngứa tay, liền cùng đám người Nông Tuyền tập luyện một chút.”

“Anh không phải là ngụy quân tử bắt nạt người khác sao!” Lý Thanh Tịnh cười.

Kể từ khi Triệu Hùng được thăng cấp trở thành người thứ hai Thiên bảng, Lý Thanh tịnh đã biết ngay cả khi mấy người Nông Tuyền hợp lực cũng không đánh lại Triệu Hùng. Mỗi khi Triệu Hùng cùng đám người Nông Tuyền tập võ, cuối cùng đều là mấy người Nông Tuyền đều bị đánh tới tơi tả.

Sau khi Triệu Hùng thay đồ ngủ xong liền đến bên giường cười nói: “Anh phải đánh bọn họ thường xuyên mới khiến họ cảm thấy bản thân còn yếu kém. Nếu không mấy tên nhóc này ngày nào cũng nghĩ võ công của họ đã lợi hại lắm rồi, không chịu luyện tập thì sao tiến bộ được. Dương Lam ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi. Sao vậy, ở trong tầm mắt của em mà anh còn không yên tâm với cô em Dương Lam sao?” Lý Thanh Tịnh trêu chọc Triệu Hùng.

“Thanh Tịnh, em biết anh không có ý đó.”

“Vậy ý của anh là gì?” Lý Thanh Tịnh cố ý hỏi, trêu chọc Triệu Hùng.

Triệu Hùng bước tới ôm Lý Thanh Tịnh và hôn cô một cách mãnh liệt.

“A! Anh …”

Một lúc sau, Lý Thanh Tịnh hoàn toàn đắm chìm trong vòng tay mạnh mẽ của Triệu Hùng.

Đêm hôm đó, cả hai người đã có một giấc ngủ ngọt ngào.

Đúng chín giờ sáng hôm sau, Dương Hưng đến đúng giờ đi tới Ngã Nguyệt Đàm và nói với Dương Lam là anh đang ở cổng khu nhà.

Dương Hưng vốn muốn đi vào, nhưng không được sự cho phép của Triệu Hùng, anh ta chỉ có thể đứng bên ngoài Ngã Nguyệt Đàm, căn bản không thể tiến tới Quang Cảnh Đài.

Sau khi nhận được cuộc gọi, Dương Lam nói với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: “Anh Hùng, chị dâu! Em phải đi đây.”

“Dương Lam, hôm nay cô định đi đâu vậy?”

“Tôi đi vườn Hạnh phúc gặp chú Khải Thời!” Dương Lam không hề giấu giếm Triệu Hùng.

“Vậy chúng ta cùng đi, Thanh Tịnh và tôi cũng đi!” Triệu Hùng nói.

“Mọi người cũng đi ư?” Dương Lam vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.

Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: “Dương Lam, chúng tôi không nói dối cô. Triệu Hùng vừa rồi làm bố anh ấy bị thương. Vì vậy, chúng tôi muốn xem vết thương của ông ấy như thế nào?"

“Anh Hùng, cái này...” Dương Lam đầy vẻ ngạc nhiên.

Triệu Hùng thở dài nói: “Nếu có cơ hội tôi sẽ giải thích cho cô hiểu tại sao! Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi.”

Khi Triệu Hùng, Dương Lam và Lý Thanh Tịnh cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt của Dương Hưng, Dương Hưng không khỏi cau mày.

Một tia sát ý lóe lên trong mắt Dương Hưng nhưng trong nháy mắt đã biến mất. Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Dương Hưng mới chậm rãi chào hỏi.

“Dương Lam, không phải em nói là sẽ đến nhà họ Triệu sao? Đi thôi!” Dương Hưng nói.

Dương Lam nói: “Anh Hùng và chị dâu cũng tới đó, chúng ta cùng đi!”

Dương Hưng nhìn về phía Triệu Hùng, thấy đôi mắt sắc bén của Triệu Hùng cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Triệu Hùng bước đến bên cạnh Dương Hưng, cười: “Dương Hưng, sao trông anh có vẻ không vui vậy?”

“Không, không phải! Tối hôm qua tôi ngủ không được ngon. Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.” Dương Hưng ngượng ngùng cười nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi