CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến khách sạn gặp Hồ Tuệ, liền cùng cô nói chuyện một chút.

Triệu Hùng nói với Hồ Tuệ rằng chủ tọa phiên tòa là một thẩm phán tương đối có thẩm quyền ở Hải Phòng tên là Đổng Ngọc Thạch.

Đổng Ngọc Thạch làm việc rất nghiêm túc.

Không chỉ đám người Triệu Hùng không thể làm quen với ông ấy, mà ngay cả nhà họ Triệu cũng không thể.

Các mối quan hệ của Triệu Hùng và nhà họ Triệu đều không tệ, về phương diện này có thể nói là ngang nhau. Do đó, sự thành bại của vụ án phụ thuộc phần lớn vào hai luật sư đại diện là Hồ Tuệ và Lưu Thanh Hà.

Cùng lúc đó, nhà họ Triệu cũng đang cùng Lưu Thanh Hà bàn bạc những biện pháp đối phó cuối cùng.

Lưu Thanh Hà được biết đến là luật sư giỏi nhất đất nước. Với tỷ lệ thắng kiện là 99,99%, anh trở thành luật sư uy tín nhất cả nước.

Vốn dĩ, Triệu Hùng muốn nhờ Lưu Thanh Hà làm luật sư cho mình, nhưng điều đáng tiếc là nhà họ Triệu đã nhanh chân tới trước. Cũng may, Triệu Hiền đã giúp anh gặp được Hồ Tuệ.

Hồ Tuệ là một luật sư đẳng cấp quốc tế, sau khi nhập quốc tịch, cô mới đổi tên thành Hồ Tuệ.

Triệu Khải Nghĩa nói với Lưu Thanh Hà: “Luật sư Hà, anh nắm chắc bao nhiêu phần thắng vào vụ kiện ngày mai 

“Năm mươi phần trăm!” Lưu Thanh Hà cười khổ, nói tiếp: “Nếu không phải nể mặt tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu, tôi sẽ không nhận vụ này. Lúc trước tôi còn tin tưởng sẽ dành phần thắng tới 90%, nhưng hiện tại khi biết luật sư đại diện của bọn họ là Hồ Tuệ, tôi chỉ có thể nắm chắc 50% thôi.”

“Người phụ nữ tên là Hồ Tuệ kia thực sự lợi hại như vậy sao?” Vẻ mặt Triệu Khải Nghĩa trở nên căng thẳng.

“Chủ tịch Nghĩa, ông không biết sao? Hồ Tuệ đó chính là Pegg Helena. Tôi không biết tại sao cô ấy lại nhập quốc tịch của đất nước chúng ta. Đây là một đối thủ mạnh, đối mặt với cô ấy, tôi thực sự không nắm được phần thắng quá lớn.” Vẻ tự tin trên mặt Lưu Thanh Hà biến mất, thay vào đó là nụ cười bất lực.

Triệu Khải Nghĩa gật đầu, an ủi Lưu Thanh Hà: “Luật sư Hà, anh cố gắng hết sức là được rồi! Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm đi. Chỉ cần anh nghỉ ngơi thật tốt, cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ càng lớn.”

Ngày hôm sau.

Tòa án Hải Phòng.

Tập đoàn Hùng Quang và Tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu cuối cùng đã mở một phiên tòa để tranh giành quyền sở hữu Trung tâm mua sắm Tần Uyển.

Không có ghế trống trong tòa án.

Một bên là những người thuộc nhà họ Triệu và các đồng minh, bên kia là một số bạn bè của Triệu Hùng và những người từ Thương hội Hải Phòng.

Mọi người trong Thương hội Hải Phòng đặc biệt quan tâm đến vụ kiện của Triệu Hùng.

Triệu Hùng là hội trưởng của Thương hội Hải Phòng, đương nhiên có ảnh hưởng tới vinh nhục của cả thương hội.

Nếu vụ kiện của Triệu Hùng thất bại, với thực lực của Tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, rất có thể bọn họ sẽ phát động công kích tập đoàn của Triệu Hùng.

Nếu Tập đoàn Hùng Quang sụp đổ, Thương hội Hải Phòng sẽ một lần nữa rơi vào tình cảnh không có người đứng đầu.

Triệu Hùng nhìn về chỗ ngồi của nhà họ Triệu, trong lòng kinh ngạc, không tìm thấy bóng dáng của Triệu Khải Thời, ngay cả Lưu Văn Nhân cũng không hề xuất hiện.

Mặc dù, Hoa Di đã thề rằng vết thương của Triệu Khải Thời không đáng ngại nhưng kể từ Triệu Hùng yêu cầu Nông Tuyền đưa Triệu Khải Thời trở về nhà họ Triệu, anh chưa bao giờ gặp lại Triệu Khải Thời.

Thanh kiếm đó đâm vào ngực Triệu Khải Thời, Triệu Hùng ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng thật ra anh rất lo lắng cho vết thương của ông.

Sau khi chủ tọa phiên tòa Đổng Ngọc Thạch tuyên bố bắt đầu phiên tòa.

Lưu Thanh Hà là người đầu tiên đưa ra tuyên bố với tư cách là luật sư bào chữa cho tập đoàn nhà họ Triệu. Anh ta nhấn mạnh rằng Trung tâm mua sắm Tần Uyển là một thương hiệu trung tâm mua sắm được tạo ra bởi Tập đoàn Khải Thời.

Thương hiệu Trung tâm mua sắm Tần Uyển có thể phát triển tới mức mọi người trong nước đều biết tới, không thể không kể tới công của tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu.

Tần Uyển là vợ cũ của Triệu Khải Thời. Để tưởng nhớ vợ mình, Triệu Khải Thời đã đặt tên trung tâm thương mại bằng tên vợ mình. Xét về tình về lý, Tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu có quyền sở hữu không thể chối cãi.

Sau khi chủ tọa phiên tòa Đổng Ngọc Thạch lắng nghe, ông ta lập tức gật đầu sau đó nói với Hồ Tuệ: “Luật sư Mai, với tư cách là luật sư bào chữa của Tập đoàn Hùng Quang, cô có gì để nói không?”

Hồ Tuệ hướng về phía ông ta, sau đó lại hướng về phía bồi thẩm viên ra hiệu rồi mới mở miệng nói: “Thẩm phán, Triệu Hùng là con ruột của Triệu Khải Thời và Tần Uyển. Khi phân chia tài sản đã nói rõ rằng tài sản ở ba tỉnh miền Đông và những tài sản mà Tần Uyển sở hữu đều được giao cho Triệu Hùng. Còn cái tên Tần Uyển, tôi tin rằng ngoài Tần Uyển, không ai khác xứng đáng với cái tên này. Hơn nữa Triệu Khải Thời đã kết hôn với một người khác rồi, dựa vào tình cảm thì không còn dành cho Tần Uyển nữa. Vì vậy, xin Chủ tọa và các thành viên bồi thẩm đoàn có thể cân nhắc đánh giá thực tế vụ kiện này.”

Sau khi nghe những lời lý luận của Hồ Tuệ, Triệu Hùng không thể không tán thành.

Mặc dù Hồ Tuệ là một con lai, nhưng cô ấy lại hiểu rất rõ tình hình trong nước.

Hiểu biết lý lẽ, lại biết vận dụng tình cảm, đây chính là kỹ năng giết người của Hồ Tuệ.

Lưu Thanh Hà nhìn về phía Hồ Tuệ.

Hồ Tuệ dường như nhận thấy ánh mắt khiêu khích của Lưu Thanh Hà, cũng hướng ánh mắt nhìn Lưu Thanh Hà.

Cả hai đều là luật sư hàng đầu.

Vụ kiện này càng liên quan đến danh tiếng đôi bên. Nếu ai thắng, người đó sẽ là luật sư hàng đầu cả nước.

Có thể nói, tranh chấp giữa Tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng và Tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu về thương hiệu Trung tâm mua sắm Tần Uyển đã trở thành tâm điểm của vụ tranh chấp thương mại đáng theo dõi nhất cả nước.

Không chịu thua kém, Lưu Thanh Hà bắt đầu cho thấy lịch sử gập ghềnh của Trung tâm mua sắm Tần Uyển từ khi thành lập, đến khi phát triển và trở thành trung tâm thương mại lớn nhất nước.

Trung tâm mua sắm Tần Uyển đã là một biểu tượng của Tập đoàn Khải Thời, vậy mà lúc này lại cố ý tách riêng và đưa Trung tâm mua sắm Tần Uyển ra ngoài thị trường.

Khả năng hùng biện của Lưu Thanh Hà rất tốt, đầu óc phân tích cũng hùng hồn, miệng lưỡi lại càng lưu loát.

Hồ Tuệ cũng không chịu thua kém, tập trung vào phần tài sản được phân chia cho Triệu Hùng, bao gồm sản nghiệp của cả Triệu Hùng và Tần Uyển. Trong đó bao gồm tất cả những gì Tần Uyển sở hữu ở nhà họ Triệu.

Vì cái tên này thuộc về Tần Uyển nên đương nhiên nhà họ Triệu sẽ không được phép tiếp tục sử dụng cái tên Trung tâm mua sắm Tần Uyển.

Sau khi Đổng Ngọc Thạch nghe xong, biểu cảm trên mặt ông ta không khỏi thay đổi.

Triệu Hùng vẫn luôn quan sát nét mặt của thẩm phán Đổng Ngọc Thạch.

Cuộc tranh cãi giữa Lưu Thanh Hà và Hồ Tuệ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Hai người đều có lập trường của riêng mình, trong lúc nhất thời thực sự khiến Đổng Ngọc Thạch không biết phải làm thế nào.

Đổng Ngọc Thạch hướng ánh mắt về phía các vị trong bồi thẩm đoàn ngồi đối diện và hỏi mấy vị bồi thẩm viên: “Các vị bồi thẩm viên, mọi người có ý kiến gì không?”

Có bảy hội thẩm viên tại vụ kiện, điều này cho thấy tòa rất coi trọng vụ án này.

Bảy vị hội thẩm nhỏ giọng trao đổi, cuối cùng một người lớn tuổi nói: “Thẩm phán, chúng tôi đề nghị hoãn phiên tòa nửa giờ, cùng nhau thảo luận!”

Đổng Ngọc Thạch gật gật đầu, trầm mặc một lát rồi trịnh trọng nói: “Bây giờ, tòa án sẽ tạm hoãn nửa giờ! Sau nửa giờ, tôi sẽ tuyên bố phán quyết của tòa án!”

Mọi người sôi nổi đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy sắc mặt Triệu Hùng không tốt, Lý Thanh Tịnh vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của Triệu Hùng, nhẹ giọng thuyết phục: “Đừng lo lắng, luật sư Hồ phản biện thật xuất sắc. Chỉ cần bồi thẩm đoàn không cảm thấy có vấn đề gì, chúng ta sẽ thắng trong vụ kiện này!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi