CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi nhà họ Triệu rời đi, Lý Thanh Tịnh đứng ở bên cạnh Triệu Hùng nói nhỏ: “Anh thay đổi rồi!”

“Có phải đã trở thành kiểu người mà anh từng ghét bỏ không?”

“Dù sao thì em cũng thích bộ dạng của anh bây giờ!” Lý Thanh Tịnh cười.

Triệu Hùng quay lại và ôm lấy cô trong vòng tay của mình.

“Mau buông em ra, bọn họ đều đang nhìn kìa.” Lý Thanh Tịnh giãy dụa vài cái, nhưng sức của cô làm sao có thể so được với Triệu Hùng.

Dương Lam ở cách đó không xa nhìn họ bằng ánh mắt ghen tị.

Cô có chút ảo tưởng, người mà Triệu Hùng ôm vào lòng là chính mình. Bằng cách đó, cô có thể chia sẻ niềm vui chiến thắng với Triệu Hùng và cảm nhận được niềm vui chiến thắng, cũng như cảm nhận được cả nỗi buồn và sự tức giận của anh.

Dương Hưng đứng bên cạnh Dương Lam, thấy hai mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng sát khí mà Dương Hưng bộc lộ ra vẫn bị Triệu Hùng nhận ra.

Triệu Hùng hướng ánh mắt nhìn về phía Dương Lam và Dương Hưng.

Dương Hưng vội vàng thu lại ánh mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta tự trách mình đã quá bất cẩn, với một cao thủ như Triệu Hùng, tự nhiên có thể phát hiện ra sát khí mà anh ta vừa để lộ.

Dương Hưng luôn cảm thấy khó hiểu và nghi hoặc với võ công của Triệu Hùng.

Rõ ràng là sáu tháng trước Triệu Hùng vẫn còn đang dưỡng bệnh, thứ hạng của anh ấy trong võ thần bảng cũng không hề cao. Vì sao lại có thể đột nhiên bước lên Thiên bảng, hơn nữa công phu lại còn cao hơn anh một khoảng quá xa.

Tu luyện võ công cũng không phải thành tựu có được trong một sớm một chiều. Tập luyện võ công không thể qua loa, yêu cầu luyện quanh năm suốt tháng, ròng rã nhiều năm mới có thể thành tài.

Dương Hưng làm sao biết được trước đó Triệu Hùng đã đạt tới tu vi của địa bảng, chỉ là không tham gia vào võ thần bảng mà thôi. Sau đó lại được lão ăn mày truyền hai mơi năm công lực. Hơn nữa, bản thân anh từ việc hâm mộ thư pháp của Đường Trương Húc đã nghiên cứu Lạc Ca Hành, tự ngộ ra Bùi Mân kiếm pháp nổi tiếng một thời, lập tức nhảy lên vị trí thứ hai Thiên bảng.

Trong mắt Dương Hưng, Triệu Hùng chính là cái gai, anh ta muốn nhanh chóng thoát khỏi nó. Anh thậm chí còn hối hận vì đã không ra đòn sát thủ với Triệu Hùng sớm hơn. Thật là nuôi hổ con không để ý, biến Triệu Hùng thành đối thủ khó chịu.

Triệu Hùng buông Lý Thanh Tịnh ra, nắm lấy tay Lý Thanh Tịnh, chậm rãi đi về phía Dương Lam và Dương Hưng đang đứng.

Động thái này là một cảnh báo đối với Dương Hưng.

“Anh Hùng, chúc mừng anh!” Dương Lam vừa cười nói vừa đảo đôi mắt đẹp.

“Cám ơn!” Thấy nụ cười trên mặt Dương Lam có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng có chút phức tạp, anh cố ý né tránh nói: “Dương Lam, khi nào thì trở về Thanh Hóa vậy? Nếu không bận, cô hãy ở đây thêm vài ngày nữa nữa. Hiếm khi cô có thời gian đến Hải Phòng.”

“Không được rồi! Dương Hưng và tôi sẽ trở về ngay bây giờ.” Dương Lam nói: “Tôi rất yên tâm khi thấy anh đã thắng kiện. Tôi cũng đã gặp chú Thời và chuyển lời chào của bố tôi đến chú ấy rồi.”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Dương Hưng, hãy chăm sóc tốt cho Dương Lam. Đi đường cẩn thận!"

Triệu Hùng nhìn Dương Hưng.

Dương Hưng biểu hiện rất tự nhiên, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để Dương Lam phải chịu bất kỳ tổn hại nào.”

Lý Thanh Tịnh cười cười, cố ý chế nhạo Dương Hưng: “Anh là sứ giả bảo vệ người đẹp, cũng thực hiện khá tốt chức trách rồi.”

Dương Hưng cười và không nói gì.

Có câu “Nói nhiều, sẽ thua!” Im lặng là cách bảo vệ tốt nhất.

“Anh Hùng, chị dâu! Chúng tôi đi đây.” Dương Lam vẫy vẫy bàn tay trắng nõn thanh tú chào tạm biệt Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

“Được rồi! Nhớ gọi điện khi về tới nhà, báo với chúng tôi rằng đã an toàn.”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ báo cho anh khi tôi về nhà.”

Dương Lam nói xong, quay sang nói với Dương Hưng nói: “Dương Hưng, đi thôi!”

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy phía sau không xa có giọng nói của Mã Bá Lộc.

“Cô Lam, chờ một chút!” Mã Bá Lộc lên tiếng gọi.

Dương Lam dừng lại và nhìn thấy Mã Bá Lộc và Kim Trung cùng nhau đi qua.

Mã Bá Lộc tới bên cạnh và nói với Dương Lam: “Cô có thể cho tôi danh thiếp của cô không!”

“Tất nhiên có thể!”

Dương Lam rút hộp đựng danh thiếp từ trong túi ra, lấy ra một cái, đưa cho Mã Bá Lộc.

Dương Hưng cau mày, là một người đàn ông, anh ta đương nhiên hiểu ý đồ của Mã Bá Lộc.

Dương Lam cũng không quá quan tâm anh ta, chỉ nghĩ rằng Mã Bá Lộc sau này muốn cùng cô trao đổi công việc bình thường. Nhà họ Dương của bọn họ muốn tiến tới thị trường cả nước, nếu có thể bắt được mạng lưới của họ Mã thì chẳng khác nào hổ thêm cánh.

“Anh Kim Trung, anh sắp trở lại Thanh Hóa sao?” Dương Lam hỏi.

Kim Trung cười nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ quay lại! Dương Lam, đi đường cẩn thận.”

Dương Lam nói “Ừm” một tiếng, lại chào mọi người thêm một lần rồi cùng Dương Hưng rời đi.

Sau khi Dương Lam đi koir, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đi chào người của Thương hội Hải Phòng.

Kim Trung thấy Dương Lam đã đi xa mà Mã Bá Lộc vẫn còn nhìn theo, liền chạm nhẹ vào Mã Bá Lộc trêu chọc anh: “Này! Người ta đi rồi, vẫn còn đang luyến tiếc sao?"

Mã Bá Lộc lúng túng cười một tiếng, nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

“Nhưng Dương Lam đã có người trong lòng.”

"Có phải là Triệu Hùng không?”

Kim Trung cười mà không nói lời nào.

Mã Bá Lộc nói: “Tôi, Mã Bá Lộc, chưa từng say mê phụ nữ, nhưng tôi rất có hứng thú với cô gái tên Dương Lam này.”

“Vậy thì phải đánh bại Dương Hưng trước đã! Bố của Dương Lam cố ý gán ghép Dương Hưng và Dương Lam.”

Mã Bá Lộc cười nói: “Cho nên tôi không theo đuổi được. Cho dù có cưỡng cầu thì cũng không chiếm được, đành để tùy duyên đi.”

“Điều này không giống với tính cách của cậu chủ Mã. Tôi không ủng hộ việc cậu theo đuổi Dương Lam vì tôi biết Dương Lam quá rõ. Một khi cô ta đã có người khác trong lòng, sẽ rất khó để có thể thích một người khác.”

“Phụ nữ đa tình mới là người ngây thơ nhất.”

“Tôi còn tưởng cậu không hiểu phụ nữ, hóa ra cậu thuộc hạng cao thủ!”

“Anh Kim Trung, anh còn ở đây trêu chọc tôi sao? Tối nay phải phạt anh hai ly.”

Kim Trung vươn tay qua vai Mã Bá Lộc và nói: “Nhìn thấy cậu si tình như vậy, tôi chỉ có thể động viên một tiếng! Tôi lớn lên cùng với Dương Lam, càng không muốn cô ấy rơi vào chuyện tình cảm không có lối thoát.”

Vườn Hạnh Phúc.

Sau khi Triệu Khải Thời và những người khác trở về, Lưu Vũ Tiến đã đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy Lưu Vũ Tiến, mấy anh em nhà họ Triệu chợt chùng xuống.

Điều gì nên đến cuối cùng vẫn phải đến.

Thấy anh em nhà họ Triệu quay lại, Lưu Vũ Tiến đập bàn trà bằng gỗ đặc một cái khiến bàn trà dập nát.

Sắc mặt của anh em nhà họ Triệu thay đổi đáng kể, nhưng riêng Triệu Khải Thời vẫn không thay đổi sắc mặt, giống như ông ta đã dự đoán kết quả này từ rất lâu rồi.

Lưu Vũ Tiến chỉ vào Triệu Khải Thời và tức giận chửi rủa: “Được lắm, Triệu Khải Thời, ông thật sự giỏi. Đã không lên tiếng thì thôi, vừa cất tiếng thì khiến người khác hoảng sợ. Khi phiên tòa bắt đầu, ông dựa vào cơ thể không khỏe mà không tới tham gia phỏng vấn. Nhưng nửa chừng ông chạy tới, nói muốn đem Trung tâm thương mại Tần Uyển giao cho tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng. Chết tiệt, ông coi tôi là không khí à?” Nói xong, anh ta ném đồ vật trong tây về phía Triệu Khải Thời.

Lưu Văn Nhân chộp tới trước một bước, vươn tay bắt lấy thì thấy đó là một cái gạt tàn.

Sau khi bắt được, Lưu Văn Nhân lạnh lùng gào lên với Lưu Vũ Tiến: "Lưu Vũ Tiến, cậu muốn làm gì?"

“Chị làm sao vậy?” Lưu Vũ Tiến vẻ mặt dữ tợn, lạnh giọng nói: “Tôi hôm nay muốn trừng trị nhà họ Triệu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi