CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ngã Nguyệt Đàm.

Khi Triệu Hùng và Trọng Ảnh trở về nhà, Hà Ngọc Kỳ lập tức hét lên: "Chị Thanh Tịnh, chị An Như! Triệu Hùng và Trọng Ảnh đã trở lại."

Vừa nghe Triệu Hùng và Trọng Ảnh đã trở về, Lý Thanh Tịnh và An Như, hai người phụ nữ mang thai cùng dắt tay bước xuống lầu.

Ở Hải Phòng, An Như không có bạn bè nào cả. Vì vậy, cô coi Lý Thanh Tịnh là em gái tốt nhất của mình.

Lần này, Triệu Hùng sẽ đến Vân Giang, cô và Trọng Ảnh sẽ sống ở đây ít nhất một tháng.

Sống chung dưới một mái nhà, mối quan hệ giữa hai người họ cũng nhanh chóng được hâm nóng.

Nói cũng thật kỳ lạ, họ rõ ràng đã quay lại với nhau trước đây.

Hai người vừa lên lầu trò chuyện trong chốc lát thì Triệu Hùng, Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn đã biến mất dạng. Đáng giận hơn nữa là một câu chào bọn họ cũng không có.

Tuy nhiên, cả Lý Thanh Tịnh và An Như đều là những người phụ nữ có suy nghĩ rộng. Biết Triệu Hùng, Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn cùng nhau biến mất, họ nhất định là có việc quan trọng phải làm.

Khi nhìn thấy chỉ có Triệu Hùng và Trọng Ảnh quay lại, thần sắc lại nghiêm trọng, Lý Thanh Tịnh biết chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra.

"Triệu Hùng, đã xảy ra chuyện gì? Quần áo của anh và Trọng Ảnh đều bị xé nát. Hai người đi đánh nhau sao?"

Triệu Hùng"Ừ!" một tiếng rồi gật đầu nói: "Bọn tôi đi đánh nhau!" 

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Thanh Tịnh khăng khăng hỏi.

Cuối cùng, Triệu Hùng đem chuyện Lục Tiểu Xuyên ép buộc Vân Thanh Mây và đứa con, sử dụng Vân Thanh Mây làm mồi nhử để diệt trừ Trần Văn Sơn kể trong một lần.

Lý Thanh Tịnh và An Như không khỏi thất kinh khi nghe thấy như vậy.

"Tôi vừa thấy trong đám bạn bè đồn thổi rằng có một vụ nổ ở Vườn Tía Viên! Vậy là chính các anh đã ở đó?" Lý Thanh Tịnh kêu lên.

An Như quan tâm hỏi: "Vậy đã cứu được bé Hối chưa? Vân Thanh Mây không sao chứ?"

"Vân Thanh Mây thì không sao. Tuy nhiên, bé Hối đã bị Lục Tiểu Xuyên bắt đi."

Lý Thanh Tịnh và An Như đều cùng hỏi, Triệu Hùng không biết phải trả lời ai.

Triệu Hùng quay ra nói với vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, đừng lo lắng về chuyện của bé Hối. Anh đã gọi điện cho ông Trần và nhờ ông ấy giúp xử lý vấn đề. Anh tin rằng nó nhất định sẽ giảm thiểu ảnh hưởng xấu đến mức thấp nhất!"

“Vậy thì tốt quá!” Lý Thanh Tịnh gật đầu.

“Vậy mọi người nói chuyện đi tôi phải đến nhà họ Triệu.” Triệu Hùng nói.

Lý Thanh Tịnh không hỏi Triệu Hùng đến nhà họ Triệu làm gì. Anh ấy đi chắc chắn phải có lý do.

"Vậy anh mau đi đi! Em đã nhờ Tiểu Dĩnh chuẩn bị bữa tối! Đi sớm về sớm nhé."

Triệu Hùng vỗ vai Trọng Ảnh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Triệu Hùng đã xác nhận rằng bây giờ Lưu Vũ Tiến không ở Hải Phòng, đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận nhà họ Triệu. Vì vậy, Triệu Hùng phải đến nhà họ Triệu trong lúc này.

Thay bộ quần áo khác xong, Triệu Hùng vội vàng đi ra ngoài.

Vườn Hạnh Phúc!

Anh em nhà họ Triệu đang thảo luận bước hành động tiếp theo của tập đoàn Húc Nhật.

Quản gia vội vàng vào báo: "Cậu ba! Triệu Hùng muốn gặp ông.”

Triệu Khải Nghĩa nghe thấy Triệu Hùng tới liền nhìn về phía Triệu Khải Thời.

Lưu Vũ Tiến đã ra lệnh cấm không cho họ tiếp xúc riêng với Triệu Hùng. Nếu ai gặp anh ấy sẽ bị trừng phạt. Ngoài ra, tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu đã bắt đầu có hành động chống lại tập đoàn Húc Nhật của Triệu Hùng.

Lúc này, Triệu Hùng đến nhà họ Triệu không biết là có chuyện gì?

“Anh, anh muốn gặp không?” Triệu Tiểu Mạt hỏi Triệu Tiểu Thiên.

“Không cần gặp!” Triệu Tiểu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

Triệu Khải Nghĩa nói với quản gia: "Đi nói cho Triệu Hùng biết trong nhà đang có chuyện, không thể gặp anh ta!"

“Vâng!” Quản gia đáp lại, xoay người vội vàng đi ra ngoài.

Triệu Khải Thời nhíu mày, con trai Triệu Hùng đến gặp ông ta vào lúc này hẳn là có chuyện quan trọng. Tuy nhiên, trong số anh em nhà họ Triệu có kẻ là là người của Am Cẩu, ngay cả ông ta cũng chưa điều tra ra được rốt cuộc ai là kẻ nằm vùng cho Am Cẩu.

Trước đó, Lưu Vũ Tiến đã cấm ông ta liên lạc riêng với Triệu Hùng. Nếu Triệu Khải Thời vội vàng đến gặp con trai Triệu Hùng, ông ta nhất định sẽ không thoát khỏi bị Am Cẩu tra hỏi. Hơn nữa, Am Cẩu sẽ vin vào lý do này để gây rắc rối. Tuy nhiên, Triệu Khải Thời tin rằng Triệu Hùng sẽ có cách nhìn nhận của chính mình.

Triệu Khải Nhân nói: "Đại ca! Triệu Hùng đến gặp anh chắc hẳn là có chuyện, sao anh không ra gặp cậu ta?"

"Chú hai, chú không biết thủ đoạn của Am Cẩu sao? Triệu gia chúng ta chỉ là con tốt trong tay người khác, nếu tự tiện đi gặp Triệu Hùng mà không được cho phép cậu biết hậu quả rồi đấy."

"Haiz!..." Triệu Khải Nhân thở dài một hơi rồi nói: "Cuộc sống này thật không biết phía trước sẽ thế nào?"

Triệu Khải Đức tức giận nói: "Chết tiệt! Tôi chịu đủ cái cuộc sống này rồi. Anh à, Hoành Thâm chết rồi, anh cùng anh ba dẫn chúng em đi đánh một trận oanh liệt với Am Cẩu đi."

“Chú sáu, em đang nói cái gì vậy?” Triệu Khải Trí khiển trách Triệu Khải Đức: “Đã là lúc nào rồi, chú còn định làm loạn sao?

"Anh năm! Chẳng lẽ chúng ta đã sống như bù nhìn như thế này. Ngoại trừ mấy bộ quần áo bóng bẩy trên người, còn lại chúng ta đều chẳng bằng người bình thường. Ngược lại, em hâm mộ Triệu Hùng ít nhất có thể sống cuộc sống mà mình thích."

Lời nói của Triệu Khải Đức đã đánh vào nỗi đau của anh em nhà họ Triệu.

Mọi người đều khao khát tự do!

Tập đoàn Khải Thời, nhà họ Triệu đã có tiếng tăm lừng lẫy bên ngoài, nhưng ai biết rằng nó lại bị điều khiển bởi người khác.

Chỉ để đáp lại một câu nói của người xưa: "Người dưới mái hiên, không cúi đầu không được!"

Bên ngoài cổng vườn Hạnh Phúc.

Triệu Hùng đậu xe sang một bên, đợi một lúc lâu ở ngoài.

Một lúc sau, người quản gia của vườn Hạnh Phúc mới chậm rãi đi ra ngoài.

Quản gia là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, sức khỏe rất tốt,xương cốt thân thể vẫn còn hết sức cường tráng. Nhưng ông ta rõ ràng là một tên mưu mô, khi đi báo cáo thì bước đi vội vàng, đến lúc đi ra thì cố tình chậm rãi.

Quản gia đi tới trước mặt Triệu Hùng, đối với Triệu Hùng một cái nhìn cung kính, nói: "Chủ tịch Triệu, thực xin lỗi! Ông chủ nói rằng sẽ không gặp ngài."

“Không gặp tôi sao?” Triệu Hùng khi nghe được điều này đã rất sửng sốt.

Theo lý thuyết, Lưu Vũ Tiến không có ở Hải Phòng thì đây là cơ hội tốt nhất để hai cha con gặp nhau. Nhưng bố lại không gặp mình là có ý gì?

“Ông ấy còn nói gì nữa?” Triệu Hùng hỏi vị quản gia.

"Không nói gì, chỉ nói rằng không thế gặp cậu!"

Triệu Hùng cảm thấy mọi thứ rất kỳ lạ, mặc dù anh không biết có ẩn tình gì trong đó nhưng bố anh, Triệu Khải Thời cố tình không gặp anh hẳn là có nỗi khổ.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng chế nhạo nói với quản gia: "Nếu bắt buộc phải gặp thì sao?"

Quản gia giật mình nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng nói: "Cậu định làm gì? Sẽ không xông vào bên trong đó chứ? Nói cho cậu biết, tuy rằng cậu là chủ tịch phòng thương mại Hải Phòng nhưng đừng quên, ông chủ nhà chúng tôi cũng là thành viên Phòng Thương mại Hải Phòng. Nếu cậu dám làm liều thì cậu làm sao thuyết phục được đám đông? "

Triệu Hùng cười giễu cợt nói: "Có câu lính gác cửa của thừa tướng là quan tam phẩm, ông là một quản gia tốt! Nhưng ông có thể nói với Triệu Khải Thời rằng hôm nay tôi chắc chắn phải vào nhà họ Triệu!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi