Mưa vẫn từng hạt từng hạt rơi xuống, Triệu Hùng cùng Trọng Ảnh ngồi trong gian trước cửa uống trà.
Triệu Hùng chuẩn bị đi tới Vân Giang, có một số việc phải giải thích với Trọng Ảnh. Hai người vừa uống trà, vừa nói tới một số chi tiết cần chú ý.
Triệu Hùng trong lòng rối bời, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của chú ba Triệu Khải Nghĩa ở bên kia, nhưng ở trước mặt Trọng Ảnh anh không biểu lộ ra ngoài.
Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ của Ngã Nguyệt Đàm là Hùng Huy Khang đang vội vàng chạy tới.
“Huy Khang, có việc gì vậy?” Triệu Hùng cất tiếng hỏi Hùng Huy Khang.
“Anh Triệu, bên ngoài có một cô gái tên là Hạ Hồng Ngọc muốn gặp ngươi! Cô ấy nói anh sẽ gặp cô ấy.”
“Hạ Hồng Ngọc?”
Triệu Hùng nói với Hùng Huy Khang: “Để cô ấy vào đi!”
Hùng Huy Khang lên tiếng đồng ý, xoay người đi ra ngoài. Khi anh quay lại, anh dẫn theo Hạ Hồng Ngọc đi cùng.
Hạ Hồng Ngọc đang cầm một chiếc ô màu tím, vẻ mặt điềm tĩnh, dáng người thướt tha. Cô bước đi uyển chuyển giống như tơ liễu, thực sự nhìn rất đẹp mắt.
“Anh Triệu, cô Hạ tới rồi.” Hùng Huy Khang báo với Triệu Hùng.
“Hùng Huy Khang, cậu đi được rồi!”
“Vâng!”
Sau khi Hùng Huy Khang rời đi, ánh mắt Triệu Hùng dừng trên người Hạ Hồng Ngọc, nói: “Cô Hạ, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Hạ Hồng Ngọc đứng trước mặt Triệu Hùng, có vẻ vừa lo lắng vừa bất an.
Cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật lớn.
Triệu Hùng là chủ tịch phòng thương mại Hải Phòng, Hạ Hồng Ngọc ở trước mặt anh vẫn có chút sợ sệt.
“Anh Triệu, anh có biết Triệu Hùng ở đâu không? Tôi đã gọi điện cho anh ta, nhưng anh ta không nghe máy. Tôi gửi tin tức, anh ta cũng không trả lời. Anh ta chỉ cho người gửi tin tới tôi, nói tôi chờ đợi.”
Triệu Hùng nghe vậy liền nhíu mày, nói với Hạ Hồng Ngọc: “Triệu Hằng, cậu ấy cần phải trở về.”
“Về đâu?”
“Nước ngoài.”
“Vậy anh có thể liên lạc với anh ta không? Tôi muốn cùng anh ta nói nói mấy câu.” Hạ Hồng Ngọc dáng vẻ nghiêm túc nói.
Triệu Hùng lắc lắc đầu, nói: “Thật không dám giấu giếm, tôi và người nhà họ Triệu có chút bất đồng, hiện tại cũng không có cách nào liên lạc với Triệu Hằng. Có điều, tôi nghĩ sau khi cậu ấy làm xong xuôi mọi việc, nhất sẽ chủ động liên hệ với cô.”
Hạ Hồng Ngọc chỉ “Ừm” một tiếng rồi nhìn Triệu Hùng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh. Tôi cũng không còn việc gì nữa. Anh Triệu, tôi có việc cần đi trước.”
Đúng lúc Hạ Hồng Ngọc xoay người rời đi, Triệu Hùng lên tiếng gọi cô lại:
“Cô Hạ!”
“Anh Triệu, còn có việc gì sao?” Hạ Hồng Ngọc xoay người nhìn Triệu Hùng rồi hỏi.
Triệu Hùng nói: “Tôi cũng không gạt cô, bệnh viện mà cô đang công tác là sản nghiệp của tôi. Cho nên nếu cô gặp việc gì khó khăn trong công việc, cô cứ trực tiếp nói với tôi.”
Hạ Hồng Ngọc nghe xong, trong lòng kinh ngạc, cô khẽ mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn anh Triệu, hiện tại mọi chuyện đều ổn. Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm việc.”
“Cố lên!” Triệu Hùng vừa nói vừa giơ tay cổ vũ cô.
“Cố lên!” Hạ Hồng Ngọc cười cười, xoay người rời đi.
Sau khi Hạ Hồng Ngọc rời đi, Trọng Ảnh rót cho Triệu Hùng một ly trà, nói: “Cô gái này nhìn thật đơn thuần.”
“Đúng vậy!”
“Anh cảm thấy cô ấy cùng cậu em họ Triệu Hằng của anh có cảm tình với nhau sao?”
Triệu Hùng khẽ cười, nói: “Tôi cho rằng đây là lần đầu tiên Triệu Hằng nghiêm túc đến thế. Có điều, trước mắt vẫn phải giải quyết rắc rối của nhà họ Triệu đã. Nếu không, tình yêu của bọn họ cũng không có kết quả.”
“Triệu Hằng vẫn là một người tốt. Triệu Khang thì lòng dạ sâu xa khó lường, tôi cảm thấy Triệu Cao đã hoàn toàn bị Triệu Khang thao túng trong lòng bàn tay.”
“Bọn họ là cá mè một lứa, hai tên ngốc này luôn cho rằng tôi đã cướp đi ánh đèn sân khấu của bọn họ, lúc nào cũng tìm cách gây khó dễ cho tôi.”
“Gia đình của anh thực sự rất thú vị.”
“Đúng vậy. Ngày trước, mỗi dịp lễ tết đều tụ tập bên nhau, càng có nhiều điểm thú vị hơn. Chỉ là sau này tất cả đều trưởng thành, trong lòng ai nấy đều càng thêm nặng trĩu. Dù là người thân nhưng lại càng xa cách nhau hơn. Tôi cũng không đoán được suy nghĩ của họ.”
Triệu Hùng cầm chén trà lên, uống một ngụm trà.
Thời tiết tuy rằng vẫn khá xấu, nhưng tâm tình Triệu Hùng cũng dần tốt hơn. Anh rất tin tưởng, chỉ cần chính anh không giao ra chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu, tính mạng của Triệu Khải Nghĩa tạm thời hẳn sẽ không bị ảnh hưởng.
“Chú ba, thực xin lỗi!” Triệu Hùng trong lòng thầm nghĩ.
Triệu Hùng cùng Trọng Ảnh uống trà thêm một lúc, Triệu Hùng đứng lên nói với Trọng Ảnh: “Đi nào Trọng Ảnh! Chúng ta đi tới chỗ Ngô Thừa Cảnh xem anh ấy đã chuẩn bị tới đâu rồi.”
Trọng Ảnh “Vâng!” một tiếng, đứng lên đi theo Triệu Hùng.
Triệu Hùng lái xe chở Trọng Ảnh tới Lâm Phủ Gia Viên.
Điều khiến Triệu Hùng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Ngô Thừa Cảnh lại không ở nhà.
Đều do chính anh nhất thời quá tự tin, còn tưởng rằng Ngô Thừa Cảnh không thể đi đâu khác.
Triệu Hùng lấy di động ra gọi cho Ngô Thừa Cảnh, cất tiếng hỏi: “Ngô Thừa Cảnh, anh đang ở đâu?”
“Anh Triệu, tôi đang ở cửa hàng tạp hóa Minh Phúc.”
Triệu Hùng suy nghĩ một lát trong đầu, tên cửa hàng này hình như anh cũng chưa hề nghe qua.
“Anh Triệu, để tôi gửi định vị cho anh, anh tới đây đi.”
“Được.”
Triệu Hùng lên tiếng, sau khi cúp máy thì rất nhanh đã nhận được định vị của cửa hàng tạp hóa Minh Phúc do Ngô Thừa Cảnh gửi tới.
Triệu Hùng lái xe thẳng đến đó.
Trong cửa hàng tạp hóa Minh Phúc, Triệu Hùng cuối cùng cũng gặp được Ngô Thừa Cảnh.
Ngô Thừa Cảnh này nhìn rất giống một người có tiền, đang ngồi ở cửa hàng trò chuyện với ông chủ. Nhìn thấy Triệu Hùng tới, lập tức trên mặt anh lộ ra vẻ tươi cười, tiến tới chào hỏi: “Anh Triệu, anh tới rồi.”
“Ồ, thì ra anh lại là bạn của hội trưởng Triệu sao.” Ông chủ tiệm tạp hóa này thân hình mập mạp, ước chừng nặng khoảng 80kg.
Nói chung một người đàn ông cao lớn, nặng tầm 90kg thì cũng không hẳn béo. Nhưng ông chủ này lại cao không tới 1m70, vì vậy với cân nặng 90kg này, thực sự quá béo. Đặc biệt là với cái bụng lớn như một người phụ nữ bầu bảy tám tháng, vừa nhìn liền thấy chắc hẳn là do uống nhiều bia rượu.
“Anh là …” Triệu Hùng nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ nổi người này là ai.
Chủ tiệm tự giới thiệu: “Tôi là Đinh Vũ, Đinh là cứng rắn kiên cường, Vũ là mưa lớn. Tôi là thành viên của tiểu thương hội Hải Phòng, cô Lý Thanh Tịnh vợ anh là hội trưởng của chúng tôi.”
“Ra là ông chủ Đinh. Rất vui được gặp anh.” Triệu Hùng chủ động vươn tay, chào hỏi Đinh vũ.
Ngô Thừa Cảnh kéo Triệu Hùng đi đến một bên, chỉ vào chừng hơn hai mươi cái hộp lớn trên mặt đất, nói: “Anh Triệu, tôi có mấy cái này cũng không tệ lắm.”
“Anh lấy mấy thứ này làm gì?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
Ngô Thừa Cảnh thì thầm vài câu bên tai Triệu Hùng.
Triệu Hùng nghe xong, hai mắt sáng ngời, vỗ vỗ bả vai Ngô Thừa Cảnh, cười nói: “Làm tốt lắm, anh quả nhiên suy nghĩ chu đáo. Được rồi, tôi sẽ cho người đi báo tin.”
Ngô Thừa Cảnh được Triệu Hùng khen như vậy, trong lòng tức khắc cảm thấy lâng lâng. Tiếp tục khoe khoang với Triệu Hùng, ngoại trừ mấy chiếc hộp lớn đó, anh ta còn chuẩn bị một số công cụ khác.
Sau đó Triệu Hùng mới biết, tiệm tạp hóa Minh Phúc nhỏ nhỏ này, thực sự giống như một con chim sẻ nhỏ, tuy kích thước không lớn nhưng cái gì cũng có đủ.
Nơi này được gọi là tiệm tạp hóa, kỳ thực có tất cả mọi thứ. Ngay cả những thứ được bán ở chợ đen, chủ tiệm đều có thể lấy ra.
Triệu Hùng không khỏi thán phục nhìn Ngô Thừa Cảnh. Một người không quen thuộc hoàn cảnh và môi trường, vậy mà có thể nhanh như vậy tìm được một nơi tốt thế này.