CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng đã bắt đầu chuẩn bị cho “Đường đến Vân Hương”, hai ngày này anh luôn đưa Trọng Ảnh đi cùng, đi qua đi lại nhiều nơi. Mục đích là muốn cho Trọng Ảnh hiểu rõ vòng tròn của mình càng nhanh càng tốt.

Hôm nay, Hồ Dân gọi điện thoại tới, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, hạng mục dự án Hồng Bàng của chúng ta, phía đối tác thương nghiệp cung ứng muốn dừng hợp tác với chúng ta giữa chừng.”

“Có thể dừng lại giữa chừng, đưa ra yêu cầu đền bù theo hợp đồng đã thoả thuận!” 

Triệu Hùng đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay. Cho nên, tin tức này đối với Triệu Hùng mà nói cũng không phải quá kinh ngạc. 

“Ngoài ra, một sô quầy chuyên doanh cũng muốn rút khỏi Trung tâm thương mại Tần Uyển!” 

“Bỏ đi!” 

“Hiện tại có thể khởi động phương án thứ hai! Cậu chuẩn bị một chút, bây giờ tôi liền gọi điện cho Tống Y Sa và hội trưởng Trương của tỉnh Lam Hoả” 

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng lập tức lần lượt gọi điện cho Trương Tử Thạch ở thành phố Vinh tỉnh Lam Hoả, Diệp Trát và Tống Y Sa ở tỉnh Hà Giang.

Thông qua điện thoại, Trương Tử Thạch, Diệp Trát và cả Tống Y Sa lần lượt biểu thị đêm nay sẽ tới Hải Phòng. 

Nghe xong Triệu Hùng đặc biệt cao hứng, cái này thật không khác gì trước khi tiến hành “Đường đến Vân Hương” phải gặp mặt một số người.

“Trọng Ảnh, buổi tối nay có mấy người bạn đến, cậu đưa An Như cùng tới đi!” 

“Được!” Trọng Ảnh gật đầu một cái, cười nói: “Bây giờ tôi mới biết, bình thường thấy cậu bộ dạng nhàn nhã. Không nghĩ tới mỗi ngày đều có nhiều việc phải làm như vậy.” 

“Cho nên, tôi mới rất hâm mộ cậu đấy! Đợi tôi xử lý xong hết mấy đống lộn xộn này liền học tập cậu, mỗi ngày đều làm việc mình thích.” 

“Tôi là phải tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi tiêu tao, cậu là đã định sẵn phải bộn rộn! Xem ra, ông trời vẫn còn rất công bằng. Ha ha!” Trọng Ảnh vỗ vỗ bả vai Triệu Hùng, nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải quay trở về trước ngày mùng một tháng năm! Không thể bỏ qua hôn lễ của tôi với An Như!” 

“Yên tâm đi!” 

Hai người nhìn nhau cười. 

“Đi thôi! Chúng ta sang chỗ Văn Sơn bên kia xem xem.” Triệu Hùng nói. 

Trọng Ảnh gật đầu một cái, ngồi lên xe Triệu Hùng, hai người tới văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn

Sau khi đến văn phòng thám tử tư, Triệu Hùng thấy Trần Văn Sơn mặt mày ủ dột, biết anh ta ưu sầu vì việc của Công Tôn Hối- con của sư muội Vân Dao, Triệu Hùng lấy bao thuốc lá từ trong túi áo ra, đưa cho Trần Văn Sơn một điếu. Châm lửa giúp anh ta xong liền hỏi: “Thế nào rồi, vẫn chưa tra ra tin tức của Tiểu Hối?”

“Vẫn chưa!” Trần Văn Sơn lắc đầu, nói: “Lục Tiểu Xuyên cũng mất tích rồi!” “Tên tiểu tử Lục Tiểu Xuyên này đúng thật là đủ giảo hoạt.” 

“Ừ!” Trần Văn Sơn gật đầu một cái, nói: “Lục Tiểu Xuyên võ công cao cường, muốn bắt hắn ta thực sự không quá dễ dàng. Bây giờ tôi chỉ muốn mau chóng cứu được Tiểu Hối trở về!”

“Văn Sơn, lần này tôi đi Vân Hương, thuận tiện giúp anh tìm hiểu một chút truyện của Tiểu Hối. Ta rời khỏi Hải Phòng, anh tạm thời còn chưa thể đi. Chỉ có anh mới giúp được Trọng Ảnh” 

“Chuyện của Tiểu Hối, liền phải nhờ tới cậu rồi!” 

Triệu Hùng vỗ vỗ bả vai Trần Văn Sơn, nói: “Cùng là anh em với nhau, nói chuyện này để làm gì. Sau khi tôi đi, Trọng Ảnh bên này liền nhờ vào anh. Nếu gặp phải tên nào đó khó giải quyết, nhớ phải thông báo cho Khổng Côn Bằng! Mấy ngày nay, ông ta một mực ở nhà bế quan luyện công. Ngay cả tôi cũng không thấy, e rằng sắp đột phá rồi!” 

“Đúng vậy! Nếu Khổng Côn Bằng từ Thiên Bang đột phá đến Võ Thần. Vậy thực lực bên này của chúng ta liền sẽ tăng lên!” Trần Văn Sơn bỗng nhiên nghĩ tới một việc, nói với Triệu Hùng: “Đúng rồi, cậu chủ! Cậu có còn nhớ hay không thời điểm Vu Hạo của tập đoàn Hằng Viễn bị giam vào ngục, trong ngục giam có một gian phòng đặc biệt, bên trong đó nhốt một cao thủ.” 

“Nhớ rõ! Luồng khí tức dân võ đó rất mạnh. Có chuyện gì sao?” 

“Tôi đã điều tra tin tức của người đó, anh ta là một tên tội phạm giết người! Có điều những người bị giết cũng là những tên đáng chết. Anh ta tên hiệu là Cuồng Sư, mấy năm trước đã xa nhà để đi học võ, là một người đam mê võ thuật. Sau khi trở về, phát hiện một tên du côn chiếm đoạt vợ của hắn. Hơn nữa, còn ăn hiếp già trẻ lớn nhỏ trong nhà. Dưới cơn nóng giận, Cuồng Sư đã giết chết tên du côn kia. Về sau người nhà của anh ta bị đồng bọn của tên du côn trả thù, anh ta liền giết chết mười mấy tên đó, sau đó bị cảnh sát bắt được, nhốt ở bên trong khu vực phòng giam đặc biệt. Nếu không phải họ hàng thân cận ở quê cùng cầu xin tha cho thì anh ta đã bị phán tử hình rồi!”

“Ý cậu nói là, để tôi tốn chút tiền giúp bảo lãnh hắn ra?” Triệu Hùng trong lòng hơi động, nói với Trần Văn Sơn. 

Trần Văn Sơn gật đầu một cái, nói: “Người này bối cảnh rất sạch sẽ, là một người giỏi côn pháp.” 

“Anh ta xếp thứ hạng bao nhiêu trong bảng Võ Thần?” Triệu Hùng hỏi. 

“Không có xếp hạng! Có lẽ là không tới Võ Thần thi đấu.” 

“Chờ tôi đi Vân Hương trở về rồi hẵng nói đi! Tôi còn phải quan sát nhân tài nay một chút! Chúng ta mặc dù thiếu người, nhưng không thể tuỳ tiện nhận người được. Nếu như người này phẩm hạnh tốt, ngược lại có thể bảo lãnh anh ta ra!” 

“Đúng rồi! Buổi tối có hội trưởng Lam Hoả Trương Tử Thạch cùng Diệp Trát và Tống Y Sa tới, Văn Sơn, anh đưa Vân Dao tới đó ăn cơm đi.”

“Vậy cậu chọn địa điểm trước đi rồi gửi vị trí cho tôi là được!” 

Triệu Hùng cười cười, nói: “Ngay tại Yến Tân Lâu! Sáu giờ tối nay.” 

“Được! Vậy tôi sẽ đến đúng giờ!” 

Trong lúc rảnh rỗi, Triệu Hùng đối với Trọng Ảnh nói: “Trọng Ảnh, nếu không chúng ta vào nhà giam xem một chút?” 

“Đi thôi! Tôi cũng muốn gặp người này một chút.” 

Trần Văn Sơn nói: “Vậy để tôi gọi điện thoại cho trưởng ngục giam, lúc đến đó các cậu nói tên tôi ra là được.” 

Triệu Hùng gật đầu một cái, cùng với Trọng Ảnh rời đi. 

Triệu Hùng đối mặt với đối thủ quá đáng gờm! 

Chỉ một Tây Giao, liền khiến anh bận mải đến chóng mặt. May mắn thay cao thủ Thần Bảng còn chưa xuất hiện. Cho nên, anh phải mau chóng mở rộng đội ngũ của mình. 

Nhưng Triệu Hùng cũng có tiêu chuẩn thu nạp người, điều tối quan trọng là phải có phẩm chất. Nếu như làm việc đại ác, dù cho võ công cao cường tới đâu, anh cũng sẽ không thu nhận,

Sau khi tới nhà tù, Triệu Hùng nói tên Trần Văn Sơn cho trưởng ngục giam. 

Trưởng ngục giam cũng đã biết Triệu Hùng, nói với anh: “Triệu hội trưởng, phía trên có quy định! Cuồng Sư này là một tội phạm đã phạm trọng tội vậy nên thời gian thăm không thể vượt qua 10 phút. Đây đã là giới hạn cuối cùng tôi có thể gắng sức làm được rồi.”

“Yên tâm đi! Tôi sẽ không làm phiền ngài, sẽ tuân thủ quy định! Trưởng ngục giam, có rảnh đến công ty của tôi uống trà.” 

“Dễ nói, dễ nói! Triệu hội trưởng khách khí.” 

Triệu Hùng đi cùng Trọng Ảnh, theo sự chỉ dẫn của quản ngục đi tới phòng giam dành cho tội phạm đặc biệt.

Giám ngục gõ gõ vào cột vài cái, nói với người nằm trên giường: “Cuồng Sư, có người tới thăm anh!” 

Cuồng Sư mở mắt! Anh ta đã không có người thân, vợ bị làm nhục, tên du côn cùng đồng bọn của hắn là hại chết người nhà anh ta. Mấy người thân thích căn bản cũng không tới thăm anh ta. 

Cuồng Sư bị nhốt trong ngục tù này đã ròng rã 5 năm, cho tới bây giờ không có ai tới thăm anh ta. 

Âm thanh dây xích nặng nề vang lên một hồi, một người đàn ông bẩn thỉu đi tới cửa nhà lao.

Cuồng Sư quan sát một lúc qua Triệu Hùng và Trọng Ảnh, thấy hai người dung mạo rất nho nhã, rất giống người đọc sách có tri thức. Nhưng anh ta dám khẳng định trăm phần trăm từ trước tới giờ chưa từng gặp qua Triệu Hùng và Trọng Ảnh. 

“Các anh là ai?” Cuồng Sư trừng đôi mắt to như chiếc chuông đồng,vừa nhìn chằm chằm Triệu Hùng vừa hỏi.

Triệu Hùng quan sát tỉ mỉ Cuồng Sư một lúc, người này bề ngoài luộm thuộm nhưng nếu chỉnh đốn một chút ắt hẳn cũng là một người đàn ông có dung mạo chính trực. “Tôi tên Triệu Hùng, cậu ấy tên Trọng Ảnh! Anh là Cuồng Sư phải không? Tôi muốn nói chuyện cùng anh...!” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi