CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ngô Hồng Chính này là một ông chủ lớn về tiền tệ, mặc dù đó là một khối tài sản kếch xù, nhưng yêu cầu của ông ta đưa ra thật trơ trẽn. Nhưng tài lộc của người này tương đối vượng, công việc làm ăn thuận buồm xuôi gió. Triệu Hiền lo lắng vì sợ chọc giận Ngô Hồng Chính, cười nhẹ nói:

“Ông chủ Ngô, vợ ông vừa mới mất, lại vội vàng lấy vợ mới, điều này là điều tối kỵ, sẽ mang đến những điều không may mắn trong kinh doanh! Ít nhất sẽ mất một năm. Ngoài ra tôi cũng không muốn nóng vội, nếu ông có tình cảm với tôi chúng ta có thể từ từ tìm hiểu và bắt đầu chuyện yêu đương. Người nhà họ Triệu chúng tôi cũng chưa biết chuyện này, để tôi gửi lời đến gia đình mình trước đã, vậy có được không ông chủ Ngô?”

Ngô Hồng Chính có chút e dè “tập đoàn Triệu Khải Thời”, nhìn Triệu Hiền cuối cùng cũng có chút thành ý. Ông ta vui vẻ gật đầu đồng ý:

“Cô Triệu, cô nói đúng. Thành phố Hải Vân phong cảnh rất đẹp, lần này tới tôi có việc làm ăn, sau khi xong việc, cô có muốn cùng tôi ghé qua Thành phố Hải Vân một chuyến không, cũng là cơ hội để chúng ta tìm hiểu nhau!”

“Cũng được! Nhưng tôi vừa có chuyện gia đình, nên tâm trạng hiện tại không được tốt. Ông có thể để tôi ngồi một mình yên tĩnh một chút được không?”

“Được! Cô ngồi đây đi, tôi đi giải quyết một số việc!” Ngô Hồng Chính rời đi với nét mặt hí hửng.

Sau khi Ngô Hồng Chính rời đi, Triệu Hiền thở phào nhẹ nhõm. Quả thực, Ngô Hồng Chính này rất thèm muốn cô. Triệu Hiền lần này đi ra ngoài một mình, đành phải bất lực đối đáp ngọt ngào. Có người giúp đỡ cô ấy đã giúp cô tiết kiệm được nhiều công sức. Ít nhất cũng không quá lo lắng về an toàn cá nhân.  Nhưng, chuyến bay này đến “thành phố Hải Vân” khiến Triệu Hiền lại cảm thấy mờ mịt, chất độc trong cơ thể cô có thể phát tán bất cứ lúc nào, nếu không có thuốc giải độc kịp thời, cô ấy sẽ chết. Triệu Hiền dự định rằng sau khi xuống máy bay, cô sẽ tìm cách liên lạc với Triệu Hùng để nhờ anh ấy tìm cách giúp đỡ cô. Người được phái đi tìm Triệu Hiền ngồi ở sân bay từ sáng đến tối nhưng không tìm thấy Triệu Hiền, trên các chuyến bay về thành phố Hà Nội cũng không thấy Triệu Hiền. Triệu Hiền biến mất trong tầm mắt của mọi người như bốc hơi. Khi Lưu Vũ Tiến nhận được tin báo từ các thuộc hạ của mình rằng Triệu Hiền đã trốn khỏi nhà họ Triệu, anh ta đã rất tức giận. Trên điện thoại  anh ta không ngừng mắng mỏ. Theo Lưu Vũ Tiến, Triệu Hiền sớm muộn gì cũng sẽ là của anh ta. Nhưng không ngờ, bị tuột mất khỏi tay. Nếu Lưu Vũ Tiến muốn, thì độc dược trong người Triệu Hiền có thể tấn công cô ấy bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, anh không muốn lấy một Triệu Hiền đã chết. Lưu Vũ Tiến gọi người của mình đến và yêu cầu ông ta cử người đi dò xét các tuyến đường giao thông khác nhau của thành phố Hà Nội, tỉnh Thanh Hóa và Hải Phòng. Theo Lưu Vũ Tiến, khả năng lớn nhất chỉ có thể là Triệu Hiền bỏ trốn đến Hải Phòng tìm Triệu Hùng. 

Thành phố Hải Vân!

Triệu Hùng và những người khác ở khách sạn Tứ Quý. Khách sạn Tứ Qúy là một khách sạn bốn sao tại trung tâm ở thành phố Hải Vân. Mặc dù nó không sang trọng như khách sạn năm sao, nhưng vật chất và tiện ích an ninh bảo mật rất tốt. Khi đến nơi, mọi người về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi. Việc đầu tiên Hà Ngọc Kỳ làm là tìm kiếm một chút đồ ăn. Triệu Hùng vốn dĩ muốn ở trong khách sạn dùng bữa vì không muốn gặp những rắc rối bên ngoài nhưng Hà Ngọc Kỳ ở kế bên không ngừng nói bên tai Triệu Hùng. Hoa Di gợi ý cho Triệu Hùng:

“Triệu Hùng, khi chúng ta vừa đến, tôi đã thấy các con phố xung đường Hoa Nam sôi động lắm, lượn một vòng rồi quay lại ăn nhé. Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.” 

Triệu Hùng thấy Hoa Di nói chuyện liền gật đầu nói: “Ra ngoài cũng được! Nhưng mọi người phải ngụy trang!”

Thấy Triệu Hùng cuối cùng cũng đồng ý, Hà Ngọc Kỳ vui vẻ nói: “Không thành vấn đề!”

Thành phố Hải Vân rực rỡ về đêm.

Phố Hoa Nam, liền kề khách sạn Tứ Quý, từ sớm đã rất sôi động. Triệu Hùng hóa trang thành Trọng Ảnh, không cần phải cải trang quá nhiều, anh chỉ đeo một cặp kính râm màu đen. Anh nhờ Hoa Di cải trang lại trang phục cho Triệu Niệm, cô thay đổi kiểu tóc cho Triệu Niệm, bện lại rất nhiều bím tóc, sau đó lấy một bộ quần áo của đứa trẻ địa phương mặc cho Triệu Niệm. Hà Ngọc Kỳ ăn mặc rất thời trang, đội tóc giả và đeo khẩu trang do Triệu Hùng đưa cho. Nhìn mình trong gương, Hà Ngọc Kỳ thậm chí không thể nhận ra chính mình. Sau khi đến phố Hoa Nam, Hà Ngọc Kỳ la cà ăn bún đậu thành phố Hải Vân, mua một ít bánh hoa và đặc biệt là bánh ngọt bên đường. Đây là loại bánh đặc sản. Phải nói rằng những món đặc sản ở thành phố Hải Vân thì không đâu ngon bằng. Triệu Niệm rất thích ăn những thứ này, nhiều lần còn vừa ăn vừa khoe rằng những thứ này rất ngon. Hà Ngọc Kỳ cũng hết lời khen ngợi, hưng phấn nói: 

“Hoa Di, chúng ta vừa tới thành phố Hải Vân đã có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu đi nơi khác, đồ ăn vặt ở những nơi đó nhất định sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.”

“Chị mau ăn đi! Những đồ ăn vặt này hợp khẩu vị với chị, món nào mà chẳng ngon.”

Hà Ngọc Kỳ nhăn nhó, lè lưỡi với vẻ kỳ quái. Sau khi dùng xong món “hủ tiếu qua cầu”, vài người họ lang thang ở Phố Hoa Nam. Những đồ vật và quần áo được bán ở đây mang đậm bản sắc dân tộc. Thành phố Hải Vân, nguyên là nơi có nhiều dân tộc thiểu số. Chính vì vậy, nơi đây có rất nhiều điều văn hóa đặc sắc, và đây cũng là một trong những thành phố mà người Việt Nam thích đi du lịch nhất.  Đang đi lang thang, Hà Ngọc Kỳ chợt thốt lên:

“Ồ!”, Quay lại trừng mắt nhìn một cô gái nhỏ nhắn và nói: 

“Cô gái, cô không có mắt nhìn  sao?”

Triệu Hùng nhìn lại, cô gái đụng phải Hà Ngọc Kỳ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Hoa Di lo lắng Hà Ngọc Kỳ sẽ gây chuyện, liền ra sức thuyết phục: 

“Nhóc Kỳ, cô gái nhỏ này không cố ý, lại yếu ớt như vậy, bỏ qua đi.”

“Hoa Di, cô này có gì yếu ớt, cô ta quá khỏe, vừa đẩy tôi một cái đã xém chút nữa ngã xuống đất rồi......”

Hà Ngọc Kỳ chưa kịp nói xong thì cô bé mười lăm sáu tuổi đã quay người bỏ chạy.  Khi cô gái bỏ chạy, Triệu Hùng mơ hồ nhìn thấy một thứ quen thuộc. Hà Ngọc Kỳ lo lắng hỏi: 

“Nhóc Kỳ, chị mang ví đi chơi à?”

Hà Ngọc Kỳ sờ sờ vào túi, sắc mặt thay đổi kêu lên:

“Ôi, ví của tôi đâu rồi?”

Nói xong, cô chợt bừng tỉnh, chỉ vào cô gái đang chạy trốn kia, nói với Triệu Hùng:

“Chính là cô ta, chiếc ví của tôi mất rồi, anh lấy lại giúp tôi! Đó là chiếc ví mickey mà Lý Diệu Linh đã tặng tôi.”

Chính vì chiếc ví này được Lý Diệu Linh tặng. Vì vậy, Triệu Hùng nhìn thoáng qua đã nhận ra được ví của Hà Ngọc Kỳ.  

“Triệu Hùng, anh…”

Hà Ngọc Kỳ chưa kịp giục Triệu Hùng đuổi theo thì đã nghe thấy giọng Triệu Hùng văng vẳng bên tai:

“Đưa Hoa Di và Triệu Niệm về khách sạn ngay lập tức, nếu không nghe lời tôi, nếu dám không nghe lời, tôi sẽ quay lại và xử lý cô, mọi người ở khách sạn đợi tôi!”

Hà Ngọc Kỳ muốn tiếp tục mua sắm một lát nữa, nhưng chiếc ví yêu quý của cô đã bị cướp mất, cô không có tâm trạng tiếp tục mua sắm. Hơn nữa, Triệu Hùng bảo cô đưa Hoa Di và Triệu Niệm về khách sạn ngay lập tức. Hà Ngọc Kỳ vẫn có thể phân biệt được việc gì nên làm vào lúc này. Hà Ngọc Kỳ nói với Hoa Di: 

“Hoa Di, anh ấy kêu chúng ta về khách sạn đợi anh ấy, chúng ta về đi!”

Hoa Di cũng lo lắng rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đó, Triệu Niệm còn nhỏ. Trong đám người bọn họ, chỉ có Triệu Hùng là có võ công mạnh nhất. Cô và Hà Ngọc Kỳ chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu gặp các cao thủ của võ thần bảng chắc chắn sẽ bại trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi