Triệu Hùng đến bên đường vẫy taxi và nói với tài xế:
“Tài xế, cho tôi về khách sạn Tứ Quý!”
Trên đường trở về khách sạn, tài xế đang nghe đài phát thanh “thành phố Hải Vân”.
Một đoạn nội dung đang phát lên:
“Tìm thần y trong toàn thành phố! Tìm thần y trong toàn thành phố!”
“Ngũ Tài Thần bệnh nặng. Cả thành phố đang tìm thần y. Chỉ cần có người chữa khỏi cho Ngũ Tài Thần, sẽ được thưởng năm tỷ!”
Nội dung quảng cáo này xen kẽ trong các chương trình, phát đi phát lại không ngắt quãng. Ông chủ lái xe thở dài nói:
“Này! Người tốt thường không sống lâu, họ như bị bỏ lại hàng nghìn năm mới có thể đầu thai! Một người tài giỏi như Ngũ Tài Thần, đã ngoài bảy mươi tuổi, thật sự đã mắc bệnh hiểm nghèo. Thật là khó lường! Người giàu cũng không thể sống lâu chứ đừng nói đến những người bình thường như chúng tôi. “
Người tài xế taxi xúc động nói. Triệu Hùng lớn tiếng hỏi: “Tài xế, Ngũ Tài Thần là ai?”
“Anh còn không biết Ngũ Tài Thần à? Nghe giọng anh chắc là người nước ngoài rồi. Không biết cũng là chuyện bình thường”.
Tài xế vừa lái xe vừa nói với Triệu Hùng:
“Ngũ Tài Thần là hảo hán ở thành phố Hải Vân của chúng tôi. Những người hảo tâm ở đây cứ đến ngày mùng một, rằm tháng Giêng hàng năm lại đến phát đồ quyên góp tại các đền thờ lớn của thành phố Hải Vân. Từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều ngày đến phát đồ quyên góp, chỉ cần anh xếp hàng là có thể nhận được một bao gạo và một thùng dầu. Tổ chức từ thiện này đã được duy trì gần mười năm nay.”
“Ồ! Những người này thật sự tốt bụng!”
“Đúng vậy! Vị hảo hán này ngoài bảy mươi tuổi bị trọng bệnh, ai nấy đều thương xót, họ đã mời nhiều bác sĩ trong và ngoài nước đến chữa trị nhưng đều bất lực.”
Người tài xế xúc động nói:
“Nếu ai có thể chữa khỏi bệnh cho Ngũ Tài Thần sẽ được nhận năm tỷ, đối với người bình thường có thể sống cả đời.”
Triệu Hùng cười nói: “Nếu như y thuật có người nào đó có thể chữa được khỏi bệnh cho Ngũ Tài thần, chứng tỏ y thuật của người đó quá cao cường, năm tỷ có là gì?.”
“Cũng đúng!” tài xế ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, anh đúng là có tầm nhìn!”
Sau khi quay lại "khách sạn Tứ Quý", Triệu Hùng đã trả lại chiếc ví cho Hà Ngọc Kỳ. Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy trong ví còn có tất cả những thứ khác, ngoại trừ tiền mặt.
“Này, tiền trong ví của tôi đâu?” Hà Ngọc Kỳ hỏi Triệu Hùng. Triệu Hùng cũng không muốn giải thích nhiều, nói:
“Bị tên trộm lấy đi rồi!”
“Anh không đuổi kịp tên trộm sao? Tại sao không lấy lại tiền cho tôi?”
“Chiếc ví đó tôi đã giúp cô lấy lại cũng không dễ dàng. Ai bảo cô bất cẩn?”
“Anh…”
Hà Ngọc Kỳ nhất thời không nói nên lời, quả thật cô đã bất cẩn nên bị kẻ trộm thừa thời cơ lấy mất. Tuy nhiên, mười triệu tiền mặt đối với cô chỉ như một miếng bánh ngọt, cũng không đáng là bao.
“Anh cũng nên có cách nào đó thông minh hơn, đừng giúp người khác kiếm tiền dễ như vậy.” Triệu Hùng không quan tâm đ ến lời nhắc nhở Hà Ngọc Kỳ, nói xong cô xoay người đi vào phòng.
Hà Ngọc Kỳ đang ngắm nghía chiếc ví vừa bị mất trên tay, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Lý Diệu Linh đã mua chiếc ví này cho cô ấy, nếu làm mất nó cô sẽ cảm thấy rất đau khổ. Sau đó, Triệu Hùng tiến tới phòng Hoa Di gõ cửa hai lần. Hoa Di ra mở cửa, nhìn thấy Triệu Hùng, liền hỏi:
“Triệu Hùng, anh đã lấy lại được ví của Nhóc Kỳ chưa?”
Triều Hùng: “Rồi!”, nói xong anh tiến vào phòng của Hoa Di. Nhìn thấy Triệu Hùng đã trở lại, Triệu Niệm trìu mến kêu lên:
“Anh!”
Triệu Hùng cười ôm Triệu Niệm vào lòng.
Triệu Niệm nép vào vòng tay Triệu Hùng khẽ nói:
“Anh à, em nhớ bố và mẹ!”
Triệu Hùng an ủi em gái Triệu Niệm nói:
“Triệu Niệm, anh trai đưa em đến đây để chữa bệnh, khi bệnh của em khỏi hẳn, anh trai sẽ đưa em đi gặp bố và mẹ, được không!”
“Thật không? Anh đừng nói dối em. Nếu nói dối, mũi của anh sẽ dài ra.”
Triệu Hùng nở nụ cười: “Anh trai của em đã là người lớn, nên đương nhiên sẽ không nói dối trẻ con rồi.”
“Em đợi anh, đứa trẻ nào rồi cũng sẽ phải lớn thôi!”
“Triệu Niệm, em tự đi chơi đi! Em có chuyện muốn nói với chị Hoa Di.”
Triệu Niệm nói “Vâng”, cầm máy chơi game Triệu Hùng mới mua của cho cô, ngồi bên cạnh chơi. Trong phòng đang phát tivi, đúng quảng cáo mà Triệu Hùng đã nghe được khi ngồi taxi. Ngũ Tài Thần đi tìm thần y khắp thành phố, nếu chữa được bệnh sẽ được thưởng năm tỷ. Khoản tiền thưởng khổng lồ này có thể hấp dẫn với các bác sĩ khác, nhưng đối với Hoa Di, nó không hấp dẫn chút nào. Nếu Hoa Di là người ham tiền, cô đã từng chữa trị cho đệ đệ của “Liệp Hộ Môn” từ rất lâu rồi. Nghe xong đoạn quảng cáo, Triệu Hùng hỏi Hoa Di:
“Hoa Di, cô có xem đoạn quảng cáo này không?”
“Tôi xem rồi!” Hoa Di gật đầu.
“Cô nghĩ như thế nào?” Triệu Hùng hỏi.
Hoa Di cho biết: “Tôi không quan tâm đ ến số tiền thưởng năm tỷ. Tuy nhiên, bệnh của người đàn ông này được rất nhiều bác sĩ cho rằng không thể chữa khỏi. Tôi muốn xem bệnh lạ là bệnh gì? Anh biết không, tôi hầu hết rất có hứng thú với nghiên cứu các bệnh khó chữa.”
“Lúc tôi trở về đây, tôi có trò chuyện cùng tài xế taxi cũng biết được một vài thông tin. Người này tên là Ngũ Tài Thần, ông ấy là một nhà từ thiện có tiếng ở địa phương. Vào ngày mùng một và rằm Tết âm lịch hàng năm, ông ấy sẽ phát gạo và những nhu cầu thiết yếu cho những dân thường tại địa phương ở các đền, thờ. Tổ chức này đã tồn tại suốt mười năm qua.”
“Ừm!” Hoa Di nhướng mày sau khi nghe xong câu chuyên của Triệu Hùng. Cô nhìn về phía Triệu Hùng, cười nói:
“Anh Hùng, xem ra trong lòng anh sớm đã có toan tính rồi!”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Hoa Di, đây là một người nhân từ, chúng ta gặp được cũng không thể chống mắt làm ngơ. Tôi nghĩ dù có chữa khỏi hay không thì cô cũng nên thử xem sao.”
“Nhưng nếu tôi chữa trị cho ông ta, sẽ làm trì hoãn chuyến đi của chúng ta?”
Triệu Hùng nói: “Người này là xã hội đen của thành phố Hải Vân. Nếu như cô cứu được ông ấy thì họ cũng nợ chúng ta một ân huệ. Chúng ta nhân cơ hội này để hỏi ông ấy về những người thừa kế của Thuật tĩnh. Ngũ Tài Thần ở đây đã lâu, chắc cũng quen biết nhiều người. Nếu chúng ta biết về hậu duệ của Thuật tĩnh, chúng ta có thể nhận được kết quả gấp đôi.”
Sau khi nghe Triệu Hùng phân tích, Hoa Di mắt sáng lên, nghĩ đó là một cách hay. Dù sao nếu Hoa Di và Triệu Hùng cùng nhau đi trị liệu Ngũ Tài Thần, thân phận của hai người sẽ bị ngụy tạo, không ai có thể nhận ra. Với lại, Hoa Di rất muốn xem Ngũ Tài Thần này bị trọng bệnh gì. Tại sao nhiều bác sĩ nổi tiếng đành bất lực.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ ở lại thành phố Hải Vân thêm hai ngày để chữa bệnh cho Ngũ Tài Thần.”
Triệu Hùng thấy Hoa Di đồng ý, cầm điện thoại di động bấm số trên quảng cáo. Sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.
“Alo, xin hỏi ai vậy?” người nghe điện thoại hỏi.
Triệu Hùng nói: “Chúng tôi là bác sĩ, muốn đến thử trị liệu cho Ngũ Tài Thần. Chúng tôi có thể…”
Triệu Hùng chưa kịp nói xong thì nghe thấy một âm thanh mù mịt phát ra từ điện thoại, Triệu Hùng bị cúp ngang máy.