CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng lái xe chở Cẩm Tú và Tiểu Đậu đi tới bệnh viện thành phố Vân Hải.

Khi đến khoa nhi đồng, kết quả chẩn đoán bệnh của bác sĩ để cho Triệu Hùng cảm thấy ngoài ý muốn.

Vết thương trên người của Tiểu Đậu cũng không phải là bệnh nặng nhất, mà Tiểu Đậu mắc một loại bệnh có tên là xuất huyết não và tim bẩm sinh.

Bác sĩ lắc đầu, nói: "Tôi không trị được bệnh này, các người vẫn nên mời những bác sĩ đi."

"Phù phù!"

Cẩm Tú quỳ xuống trước mặt bác sĩ rồi khẩn cầu: "Bác sĩ, van cầu ngài mau cứu giúp em trai tôi."

Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Không phải là tôi không muốn cứu, mà là tôi đã làm nghề y nhiều năm như vậy mà cũng không có gặp qua thứ quái bệnh này. Tôi cũng có lòng mà không có lực. Trước mắt chỉ có thể phán đoán sơ bộ là bị bệnh xuất huyết não và tim bẩm sinh."

"Bác sĩ, nhưng mà Tiểu Đậu nó còn nhỏ. Nó không thể chết được."

Bác sĩ thở dài, nói: "Bác sĩ cũng là người, cũng không phải là bệnh nào cũng có thể trị được. Thực sự không được thì các người nên đi tới thành phố lớn rồi mời bác sĩ giỏi đi."

Triệu Hùng đưa tay đỡ Cẩm Tú đứng lên, anh nói với bác sĩ: "Cảm ơn". Sau đó ôm lấy Tiểu Đậu vội vàng đi ra ngoài.

Cẩm Tú vội vàng đuổi theo sau, hỏi Triệu Hùng: "Này. Anh muốn dẫn Tiểu Đậu đi đâu?"

Triệu Hùng cũng không rảnh giải thích với Cẩm Tú và nói: "Muốn Tiểu Đậu sống sót thì đi theo anh."

Nghe vậy, trong lòng Cẩm Tú nổi lên một tia hy vọng, bước nhanh đi theo Triệu Hùng.

Triệu Hùng lái xe nhanh như chớp tới khách sạn Tứ Quý.

Sau khi tiến vào gian phòng của anh, Triệu Hùng để Cẩm Tú chờ đợi ở gian phòng của anh rồi anh bước nhanh tới gian phòng của Hoa Di.

Anh gõ cửa rồi đi vào, ngoại trừ có Hoa Di, bên trong còn có Triệu Hiền, Triệu Niệm và Hà Ngọc Kỳ.

"Hoa Di, em tới đây một lát. Anh có chuyện muốn nói với em." Triệu Hùng nói với Hoa Di.

Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng tỏ ra thần bí, kêu lên: "Này, anh làm gì cả ngày hôm nay vậy? Sao không đến bồi chúng tôi? Sẽ không phải là giấu nữ nhân nào trong phòng chứ?"

Vừa dứt lời thì âm thanh của Cẩm Tú vang lên.

"Anh ơi, anh mau tới đây đi. Tiểu Đậu nó..."

Nghe được giọng của nữ nhân, Hà Ngọc Kỳ nhảy dựng lên, vọt tới trước cửa phòng.

Triệu Hiền cũng hơi nhíu mày lại, dắt tay của Triệu Niệm đi tới. Cô ta cũng không tin Triệu Hùng sẽ chứa chấp nữ nhân ở trong phòng.

Hà Ngọc Kỳ thấy một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi đang đứng ở trước cửa phòng, cô ấy cẩn thận nhìn kỹ gương mặt cô bé rồi thì thầm.

"Đây không phải là cô bé đã trộm túi tiền của mình sao?"

"À. Tên trộm vặt này, thế mà lại tự bản thân mình đưa tới cửa. Xem tôi đánh chết cô." Hà Ngọc Kỳ giả bộ dáng vẻ muốn nhào tới Cẩm Tú.

"Ngọc Kỳ, đừng có gây chuyện nữa." Hoa Di quát Hà Ngọc Kỳ dừng lại.

Hoa Di hỏi Triệu Hùng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Hùng nhìn thấy mọi người đều đi ra, anh nghĩ cũng không có cần thiết giấu diếm nữa, gật đầu nói: "Các người vào cùng với tôi. Đừng gây sự chú ý cho người khác."

Thế là tất cả mọi người đều tiến vào gian phòng của Triệu Hùng. Trên giường, Tiểu Đậu đang nằm nửa ở đó.

Hoa Di nhìn thấy bộ dạng sưng mặt sưng mũi của Tiểu Đậu, sắc mặt còn trắng bệch, cô ấy nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Triệu Hùng kể lại chuyện anh và Cẩm Tú vô tình gặp nhau rồi...

Cẩm Tú nhận ra Hà Ngọc Kỳ, giờ cô bé mới biết người đàn ông đứng trước mặt chính là người lần trước đã đi theo cô bé về nhà, hơn nữa anh còn mua một đống lớn đồ vật, còn đưa cho cô sáu mươi triệu.

"Khó trách anh ta biết được nhà mình ở chỗ nào."

Cũng may mà gặp phải Triệu Hùng ở quán bar Lệ Đô, bằng không thì Cẩm Tú có thể rời đi quán bar đó hay không, còn là một cái ẩn số.

Cẩm Tú nói cho Hoa Di, khi Tiểu Đậu đi ra mua đồ thì không cẩn thận đụng phải một người có vẻ là ông chủ lớn, sau đó bị ông ta đánh một trận.

Cẩm Tú nhận ra ông chủ kia, là ông chủ của tiệm vàng đang kinh doanh gần khu nhà của cô bé.

Cô bé theo đuôi ông chủ kia tiến vào quán bar Lệ Đô, định chờ dịp hỗn loạn rồi trộm đồ vật của ông ta để trả thù thay cho Tiểu Đậu. Không ngờ rằng lại bị người phát hiện, xem chút nữa là gặp nguy hiểm.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Hoa Di ngồi ở bên giường bắt mạch cho Tiểu Đậu một phen.

Triệu Hùng thấy sắc mặt của Hoa Di càng ngày càng trở nên ngưng trọng, trong lòng anh cũng trở nên nặng nề theo.

Sau một lát, Hoa Di nói với Triệu Hùng và Cẩm Tú: "Tiểu Đậu không phải bị xuất huyết não và tim bẩm sinh, mà là trúng Tiêu Độc."

"Tiêu độc?"

Triệu Hiền, Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ nghe vậy đều giật nảy cả người.

Bọn họ đi tới Vân Giang chính là tìm kiếm truyền nhân của thuật Tĩnh.

Sau khi đi tới Vân Giang, bọn họ cũng không phát hiện người Tĩnh gì, cũng không có nghe tin tức gì liên quan đến thuật Tĩnh. Manh mối duy nhất chính là ông cụ Lạc khi tới thung lũng Dược Vương hái thuốc, bị người khác cướp sạch rồi hạ Tiêu Độc cho ông ta, về sau bị một cô gái chữa khỏi.

Bây giờ, Tiêu Độc lại xuất hiện trên cơ thể của một đứa bé tám chín tuổi, quả nhiên là không thể tưởng tượng được.

Hoa Di cau mày nói: "Kỳ quái là ngũ tạng của đứa bé này đã tổn hại bẩm sinh, thuộc về loại chết yểu sau khi được sinh ra. Nhưng mà người này hạ Tiêu Độc cho Tiểu Đậu, cho nên mới có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ cho cậu bé, nhưng mà cũng sẽ hạn chế cậu bé phát dục lớn lên."

"Hoa Di, em nói là có người cố ý hạ Tiêu Độc cho Tiểu Đậu, mà mục đích là để cứu cậu bé này sao?" Triệu Hùng giật mình hỏi.

Hoa Di nói: "Thứ Tiêu Độc này là một loại tà thuật thời thượng cổ ở quốc gia chúng ta, có thể nói là trăm hại mà không có một lợi. Nhưng nếu như sử dụng trên người ngũ tạng bị tổn hại bẩm sinh, bồi dưỡng cổ độc ở bên trong cơ thể của họ mà nói, thì hoàn toàn chính xác có thể kéo dài thêm tuổi thọ cho họ, nhưng mà cũng chỉ có thể kéo dài thêm mấy năm tuổi thọ mà thôi. Hơn nữa sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của cơ thể bị hạ Tiêu Độc."

"Theo lý thuyết, hình dáng Tiểu Đậu tám chín tuổi có lớn nhỏ như thế nào thì khi hai mươi tuổi cũng sẽ có hình dáng lớn nhỏ như vậy. Trừ cái đó ra thì trong mười năm tuổi thọ được kéo dài kia, mỗi ngày đều sẽ bị phát độc ba lần, đau đến mức không muốn sống. Có thể sống tiếp hay không thì toàn bộ nhờ vào ý chí của họ."

Lúc này, Tiểu Đậu thì thào: "Ông nội. Tôi muốn ông nội."

"Ông nội sao?"

Ánh mắt của Triệu Hùng rơi vào trên người Cẩm Tú, anh hỏi: "Tiểu Đậu có ông nội à?"

Cẩm Tú hoang mang nói: "Chắc là có. Tôi vụng trộm cứu Tiểu Đậu ra từ trong tay bọn buôn người."

"Chuyện này khi nào?"

"Hơn một năm trước" Cẩm Tú nói.

"Thế Tiểu Đậu có nói qua là nhà cậu bé ở chỗ nào không?"

"Nói qua!" Cẩm Tú gật đầu một cái, nói: "Ở tại trại Lâm Mao."

"Lâm Mao?"

Triệu Hùng và Hoa Di liếc mắt nhìn nhau.

Hoa di nói với Triệu Hùng: "Anh đi tra xét xem trại Lâm Mao ở đâu?"

Triệu Hùng lập tức mở bản đồ, nhìn ở phía trên một lát rồi nói với Hoa Di: "Ở trong khu vực sông Hồng, sát bên Thiên Bảo."

Hoa Di gật đầu một cái, nói: "Vậy thì đúng rồi. Ông nội của Lạc Vinh cũng bị hạ Tiêu Độc giống như trên cơ thể của Tiểu Đậu, có thể phán đoán bước đầu là truyền nhân thuật Tĩnh hẳn đang ở khu vực sông Hồng. Không bằng chúng ta đưa Tiểu Đậu về nhà trước, rồi đi thử vận khí một chút. Nếu như không có manh mối thì lại đi thung lũng Dược Vương sau."

Hoa Di nói với Triệu Hùng xong rồi quay qua an ủi Cẩm Tú: "Yên tâm đi, Tiệu Đậu tạm thời sẽ không chết. Nhưng mà mười năm đau khổ của cậu bé này đã bắt đầu rồi. Từ nay về sau, mỗi ngày cậu bé cũng sẽ đau khổ như vậy. Hy vọng cậu bé này có thể gắng gượng vượt qua được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi