CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lưu Hải Yến rõ ràng không nể mặt Triệu Khải Thời, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hừ! Sao vậy, anh còn trông cậy vào chị của tôi tới cứu anh ra ngoài sao?"

"Không, không, không! Anh chỉ muốn nhìn Văn Nhân một chút mà thôi, em có thể sắp xếp để vợ chồng anh gặp mặt một lần được không?"

"Không thể!" Lưu Hải Yến trực tiếp từ chối.

"Triệu Khải Thời, chị của tôi gả cho anh nhiều năm như vậy. Chị ấy hết lòng hết dạ giữ gìn bảo vệ anh, giữ gìn bảo vệ nhà họ Triệu, nhưng mà cuối cùng thì được cái gì? Anh dám nói là anh yêu chị của tôi không?"

"Anh..." Triệu Khải Thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Nam nhân các người đều như nhau. Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ hết lòng với tình yêu không thay đổi, trên thực thế chính là có thể chiếm được tiện lợi của nữ nhân thì chiếm tiện lợi. Tôi thật sự cảm thấy không đáng giùm chị tôi."

Triệu Khải Thời thở dài nói: "Em nói đúng, những năm này anh không chỉ có lỗi với Tần Uyển, mà còn có lỗi với Văn Nhân. Dù sao thì anh đều phải chết, anh chỉ mong em nói giúp anh với Văn Nhân một lời."

"Lời gì?"

"Lưu Vũ Tiến hãm hại bé Hiền, để cho con bé trúng Tiêu Độc. Cậu ta muốn dùng Triệu Niệm để bắt Triệu Húc, đáng tiếc là đã thất bại trong gang tấc. Bây giờ bé Niệm rất an toàn, đang ở cùng với Triệu Húc rồi. Nói dùm Văn Nhân nếu có cơ hội thì giải Tiêu Độc giúp Triệu Niệm."

"Cái gì?" Lưu Hải Yến nghe xong, cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, hỏi: "Anh nói là Lưu Vũ Tiến hạ Tiêu Độc với Triệu Niệm sao?"

"Đúng vậy." Triệu Khải Thời gật đầu một cái.

Khuôn mặt của Lưu Hải Yến lạnh như băng, quát mắng: "Cái tên Lưu Vũ Tiến súc sinh này, ngay cả đứa bé mà cũng không buông tha, thực sự là không còn nhân tính mà."

Mặc dù Lưu Hải Yến và Lưu Vũ Tiến là song bào thai, nhưng mà tính cách của hai người bọn họ khác biệt vô cùng lớn.

Lưu Hải Yến có tính cách cổ quái tinh linh, nhưng làm người cũng có điểm mấu chốt, nguyên tắc. Nhưng mà Lưu Vũ Tiến thì không phải vậy, anh ta là một người vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Nhưng mà điều để cho Lưu Hải Yến không nghĩ tới là Lưu Vũ Tiến lại hạ Tiêu Đọc với Triệu Hiền. Phải biết rằng Triệu Niệm chỉ là một đứa bé có năm, sáu tuổi, mà còn là quan hệ ruột thịt với nhà họ Lưu bọn họ.

Lưu Hải Yến trầm mặc một lát rồi nói với Triệu Khải Thời: "Tôi sẽ chuyển những lời này với chị tôi, anh còn muốn nói điều gì nữa hay không?"

Triệu Khải Thời vốn định giải thích một ít chuyện, thế nhưng mà những chuyện kia, ông ta chỉ muốn nói trực tiếp với Lưu Văn Nhân. Nghĩ một lát, ông ta lắc đầu nói: "Không còn."

Lưu Hải Yến tới gần Triệu Khải Thời, khẽ nhấp môi, nhỏ giọng một câu: "Tấm bản đồ bảo tàng nhà họ Triệu mà anh đã đưa cho Lưu Vũ Tiến là giả đúng không?"

Triệu Khải Thời kinh ngạc trong lòng, nhưng mà mặt ngoài vẫn giả bộ bình tĩnh như cũ, trả lời: "Anh không hiểu em đang nói cái gì."

Lưu Hải Yến cười lạnh hai tiếng, nói: "Đêm mai, tôi sẽ sắp xếp để cho anh gặp chị của tôi một lần, nhưng mà thời gian không thể vượt quá 5 phút, anh tự giải quyết cho tốt." Dứt lời, cô ta quay người rời đi ngục giam.

Nhìn bóng lưng Lưu Hải Yến rời đi, Triệu Khải Thời ngơ ngác ngẩn người.

Nếu để cho Lưu Vũ Tiến biết tấm bản đồ bảo tàng mà ông ta đưa là giả, như vậy thì ông ta nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.

Triệu Khải Thời đã sớm coi nhẹ sinh tử, dù sao thì Triệu Hùng cũng đã lớn, Lưu Văn Nhân đã quay về nhà họ Lưu, đây có lẽ là kết cục tốt nhất của ông ta.

Lưu Hải Yến ra Thiên lao, cô ta nói với Hắc Bạch Song Sát: "Chú Bạch, Chú Hắc, tôi đi đây."

Thấy Lưu Hải Yến đi ra khỏi Thiên lao đúng giờ, cũng không có xảy ra chuyện gì. Hắc Bạch Song Sát mới không còn lo lắng mà bình tĩnh lại.

Bây giờ hai người bọn họ đã có rượu có đồ nhắm, ở lại đây cũng không còn tịch mịch.

Sát thủ Bạch cười ha hả nói với Lưu Hải Yến: "Cô củ, một con gà ăn mày cũng không đủ nghiền. Cô có thể để đầu bếp Phạm làm thêm một con gà ăn mày giúp chúng tôi được không? Đúng rồi, còn có Hồ Bán Nguyệt dấm cá nữa, đã rất lâu rồi tôi chưa ăn qua."

"Dạng này..."

Lưu Hải Yến tay nâng cái cằm, ra vẻ do dự nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không phải không thể, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Sát thủ Bạch hỏi.

"Chỉ là ngày mai các người lại để tôi vào Thiên lao thăm tù mới được."

Sát thủ Bạch nghe vậy thì lắc đầu liên tục.

"Không được!" Sát thủ Bạch lộ vẻ khó xử nói: "Cô chủ, anh em chúng tôi để cô đi vào Thiên lao thăm Triệu Khải Thời thì đã phá luật rồi. Nếu để cho bố của cô biết chúng tôi thả cô đi vào, cô cũng biết hậu quả rồi đó."

Con ngươi trong mắt của Lưu Hải Yến đảo một vòng, cô ta uy hiếp: "Chú thả tôi vào một hay hai lần thì có khác gì đâu. Chờ bố của tôi xuất quan, tôi sẽ nói với ông ta là các người thả tôi đi vào."

"Cô chủ, cô..."

Sát thủ Bạch tức giận đến mức không còn gì để nói, nhưng mà lại không thể làm gì được Lưu Hải Yến.

Lưu Hải Yến xoay chuyển lời nói, cười nói: "Nhưng nếu như các người đồng ý cho tôi thăm tù ngày mai, tôi sẽ cầm tới hai phần gà ăn mày, một vò Nữ Nhi Hồng, một bình Trúc Diệp Thanh."

Hắc Bạch Song Sát nghe vậy thì sáng mắt lên, suýt chút nữa thì ch ảy nước miếng ra.

Hai người bọn họ thì một người là ăn hàng, một người là con sâu rượu, chưa bao giờ quan tâm với thức ăn bình thường. Nhưng mà tổ tiên của đầu bếp Phạm chính là người trong phòng Ngự Thiện, là người chuyên môn làm đồ ăn cho hoàng đế. Người ta làm gà ăn mày mới thực sự là gà ăn mày. Chưng rượu Nữ Nhi Hồng mới thực sự là rượu Nữ Nhi Hồng.

Sát thủ Hắc nói: "Lại thêm một vò Nữ Nhi Hồng."

Sát thủ Bạch nói: "Lại thêm một phần kho thái."

"Thành giao!"

Lưu Hải Yến không chút nào do dự mà nói đồng ý. Đạt được mục đích, cô ta vô cùng vui mừng ở trong lòng.

Chỉ cần làm xong Hắc Bạch Song Sát, tiếp lấy lại giải quyết Lưu Vũ Tiến là được rồi. Còn đầu bếp Phạm bên kia thì tuyệt đối là không có vấn đề gì.

Sau khi rời khỏi Thiên lao, Lưu Hải Yến vui mừng khẽ hát, trở về gian phòng của cô ta.

Vào phòng, cô ta nhìn thấy Lưu Vũ Tiến còn đang gục trên mặt bàn, vẫn còn ngủ vô cùng say.

Lưu Hải Yến cho Lưu Vũ Tiến uống rượu Bách Nhật Túy, mặc dù không có khoa trương như cái tên là say trăm ngày như vậy, nhưng mà nếu rượu này được chưng cất mười năm, bị say trên mười ngày là chuyện rất bình thường.

Đây chỉ là rượu mới được chưng cất một năm, để cho Lưu Vũ Tiến say hơn nửa ngày cũng là chuyện không có vấn đề.

Thấy Lưu Hải Yến trở về, Lâm Thanh Thảo lo lắng nói: "Cô chủ, rốt cuộc thì cô đã trở về. Làm sao bây giờ? Cũng không thể để cho cậu chủ một mực nằm ở chỗ này chứ."

"Tôi có biện pháp!" Lưu Hải Yến nói.

Cô ta lấy một bình phun sương từ trong túi ra, làm một thủ thế "Xuỵt" với Lâm Thanh Thảo, sau đó phun tới bộ mặt của Lưu Vũ Tiến.

Sau khi phun xong, cô ta đưa bình phun sương cho Lâm Thanh Thảo, bảo Lâm Thanh Thảo giấu đi.

Nói cũng kỳ quái, Lưu Vũ Tiến bị phun sương thì lập tức tỉnh lại.

Anh ta mờ mịt đánh giá mọi thứ chung quanh, thấy Lưu Hải Yến còn ở bên cạnh, anh ta lung lay cái đầu rồi nói: "Hải Yến, anh bị sao vậy?"

Lưu Hải Yến một bộ oán trách nói với Lưu Vũ Tiến: "Còn nói sao, tôi đều nói cho anh biết rồi, mặc dù rượu này có số độ không cao, nhưng mà đặc biệt dễ say lòng người. Anh cần gì phải khoe khoang, uống say chứ sao."

Lưu Vũ Tiến nhíu mày, tự nhủ: "Lúc nào thì tửu lượng của mình trở nên kém như vậy chứ?"

"Đi thôi. Anh mau trở về ngủ đi. Đừng ỷ lại chỗ này của tôi. Lâm Thanh Thảo, đưa cậu chủ của cô trở về đi." Lưu Hải Yến ra lệnh cho Lâm Thanh Thảo.

"Biết rồi, cô chủ."

Lâm Thanh Thảo lên tiếng, tiến lên đỡ Lưu Vũ Tiến dậy, nói: "Cậu chủ, để tôi đưa cậu trở về phòng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi