CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

“Chú Ô?”

Triệu Hùng ngạc nhiên nhìn đối phương, không nghĩ hai người lại biết nhau. Anh quay sang nhìn đứa bé bên cạnh.

“Tiểu Đậu, em biết ông ấy à?”

“Ừm. Giới thiệu với chú, đây là chú của con, chú Ô.”

Chú Ô vừa nghe xong liền vỗ đùi đen đét.

“Thì ra đứa nhỏ mà anh bảo muốn đưa về Lan Thảo là Tiêu Đậu đó hả?”

“Đúng vậy!”

Triệu Hùng gật đầu, chú Ô nghe vậy lập tức xin lỗi.

“Tiểu Đậu bị bọn buôn người bắt cóc, ban đầu tôi còn tưởng cậu cùng một giuộc với đám người kia, cho nên cố ý chở đến Lan Thảo. Thật sự xin lỗi!”

“Chú Ô, tất cả đều là người tốt cả. Có một chị tên Cẩm Tú đã cứu cháu, sau đó mọi người biết chuyện liền giúp chị Cẩm Tú, đưa cháu quay trở về nhà.”

“Tiểu Đậu, từ sau khi cháu mất tích, ông con lo lắng vô cùng. Chú thường xuyên xuất hiện ở đây thứ nhất là vì buôn bán đặc sản Lan Thảo, thứ hai là để hỏi han, nghe ngóng tin tức của cháu. Ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc chú đã tìm thấy cháu rồi.”

“Thật ngại quá! Tôi đã khiến mọi người phải chạy đến Lan Thảo công cốc rồi! Thành thật xin lỗi!”

chú Ô vô cùng áy náy, liên tục cúi gập người xin lỗi. Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm! Bấy giờ Triệu Hùng mới xem như hết tức giận, kéo tay chú Ô đứng dậy.

“chú Ô đúng không ạ?”

“Đúng vậy! Tôi họ Ô, mọi người cứ gọi chú Ô là được. Thời điểm kẹt xe, cậu đã giúp tôi, vậy mà tôi lại hại mọi người. Trong lòng tôi quả thật không thể buông xuống được!”

“Đừng lo, gỡ bỏ hiểu lầm là tốt rồi! Tôi còn tưởng chú mới là người xấu đấy!”

“Hahaha!”

“Chờ một chút, để tôi dọn dẹp sạp đã.”

Triệu Hùng và chú Ô nhìn nhau, bật cười ha hả. chú Ô đi đến quầy hàng, thu xếp mọi thứ gọn gàng, chất lên chiếc xe đẩy cũ. Trên xe bán vài loại sản phẩm thủ công tinh xảo, được đục đẽo tỉ mỉ. Mọi người bấy giờ quay về khách sạn, lúc đến nơi trời đã sập tới.

Cả đoạn đường trầy trật, Triệu Hùng, Hoa Di và Tiểu Đậu đã sớm đói bụng. Triệu Hùng dẫn em họ Triệu Hiền, Triệu Niệm và Hà Ngọc Kỳ đến nhà ăn. Dùng cơm tối. Hà Ngọc Kỳ biết chuyện chú Ô cố tình bày trò, chỉ sai bản đồ liền tức giận túm cổ áo ông.

“Này! Ông làm vậy là quá thất đức rồi! Tôi có lòng tốt giúp ông, ông vậy mà lại rắp tâm hại chúng tôi cho bằng được?”

“Tôi cho rằng mọi người là bọn buôn người nên mới…”

“Ai là bọn buôn người hả?”

“Thôi được rồi, Ngọc Kỳ. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi, chú Ô là chú Ô cùng xóm với Tiểu Đậu. Lần này, sẽ không có việc gì nữa đâu.”

“Đúng vậy. Mọi người có muốn đến thôn trang chúng tôi nghỉ ngơi không? Tiểu Đậu là cháu của Tộc trưởng. Nếu để ông ấy biết cháu trai mình là do mọi người cứu, ắt hẳn sẽ không thiếu rượu thơm thịt ngon thết đãi đâu.”

chú Ô quay sang, đon đả mời mọc Hà Ngọc Kỳ. Cô hừ một tiếng.

“Thết đãi thì bỏ đi, tôi chỉ hi vọng bọn họ không đánh chúng tôi văng ra ngoài là tốt rồi!”

“Tuyệt đối không! Cô cứ yên tâm! Cứu Tiểu Đậu thì chính là khách quý của thôn trang chúng tôi, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa giống vậy rồi.”

“Thế thì tại sao chúng tôi cứu ông, ông lại hại chúng tôi?”

“Tôi…”

chú Ô nhất thời không biết phải nói gì. Hà Ngọc Kỳ miệng lưỡi linh hoạt, cho dù chú Ô lớn tuổi hơn thì cũng không thể nào tranh cãi lại. Triệu Hùng liếc mắt nhìn sang, nhíu mày quát khẽ.

“Ngọc Kỳ, thôi nào! Tranh thủ gọi món, sau đó nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta còn phải đi đến Lan Thảo. Chú Ô, chú có chỗ ở chưa? Nếu như chưa, tôi còn dư một phòng, đêm nay chú có thể ngủ lại đây.”

“Không cần đâu, tôi hay nghỉ ở một chỗ quen trên huyện. Nơi này đắt đỏ quá, tôi ở không quen. Sáng mai tôi tới tìm mọi người, sau đó chúng ta cùng xuất phát.”

“Cũng được!”

Triệu Hùng gật đầu. Hà Ngọc Kỳ và Triệu Hiền thấy anh chịu dẫn bọn họ đi Lan Thảo, trong lòng vô cùng vui vẻ. Ban đầu, Triệu Hùng dự tính chỉ dẫn theo Hoa Di và Tiểu Đậu đến thôn Lan Thảo, còn ba người kia sẽ ở lại khách sạn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy chú Ô, anh liền thay đổi kế hoạch.

Trong lúc dùng bữa, chú Ô nói cho Triệu Hùng biết trong thôn Lan Thảo giao thông đi lại khó khăn, điện thoại không bắt được sóng. Nếu như muốn liên lạc, cần phải đi bộ khoảng năm kilomet sang thôn khác, ông nói trước để mọi người chuẩn bị tinh thần. 

Vậy cho nên, cơm nước xong xuôi Triệu Hùng liền tranh thủ gọi video cho Lý Thanh Tịnh. An Như thấy tên Triệu Hùng hiển thị trên danh bạ, thức thời nói mình có việc phải đi trước. Trong phòng bấy giờ, chỉ còn lại mỗi Lý Thanh Tịnh.

“Thanh Tịnh, em với mấy đứa nhỏ vẫn khỏe chứ?”

Triệu Hùng dịu dàng lên tiếng, Lý Thanh Tịnh vuốt v e cái bụng hơi nhô lên của mình, cố tình đánh đố.

“Anh hỏi Dao Châu với Văn Hải hay là hỏi đứa nhỏ trong bụng em?”

“Tất cả.”

“Đều khỏe. Anh hiện tại vẫn còn đang ở huyện sao?”

“Đúng rồi. Ngày mai bọn anh sẽ đến thôn Lan Thảo, ở đó không bắt được sóng điện thoại. Nếu như liên lạc, phải đi bộ khoảng năm kilomet sang thôn khác. Thế nên trong khoảng thời gian này, rất có thể anh sẽ không thể gọi điện cho em được.”

Triệu Hùng không dám nói với Lý Thanh Tịnh về chuyện mình muốn đến thung lũng Dược Vương để tìm kiếm chung thuật truyền nhân. Bởi vì thung lũng Dược Vương là nơi địa thế hung hiểm, trùng độc mãnh thú nhiều không sao kể xiết. Triệu Hùng đương nhiên tin tưởng bản thân có thể bình an vô sự nhưng nếu để cho Lý Thanh Tịnh biết chuyện, sẽ càng khiến cô thêm lo lắng.

“Thanh Tịnh, chuyện công ty thế nào rồi? Tập đoàn Khải Thời có động tĩnh gì không? Ông Ngũ thu xếp như thế nào?”

“Đều ổn thỏa cả. Chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì cơ?”

“Chỉ có điều, con trai Tần Nguyên là Tần Mạnh Lương, dáng dấp nhìn qua có vẻ chỉ giỏi gây rối, không giỏi làm việc chút nào.”

“Thanh Tịnh, cho người theo dõi sát sao Tần Mạnh Lương. Nếu như đối phương có hành động gì bất thường, nhất định phải báo cho Tần Nguyên. Thằng nhóc này trời sinh nhu nhược, nhất định phải chú ý!”

“Ừm! À đúng rồi, chú hai muốn nói chuyện với anh. Cũng không biết Trọng Ảnh có thể thu xếp được chuyện này hay không?”

“Em đi với Trọng Ảnh à?”

“Không! Chú hai bảo chỉ muốn gặp một mình anh mà thôi!”

Triệu Hùng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.

“Anh tin tưởng Trọng Ảnh có thể lo liệu tốt mọi thứ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi