CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Mọi người vừa nghe Triệu Hùng muốn dùng một tay để tỉ thí với Lư Vượng, thì không khỏi bị cả kinh đến mức trố mắt nghẹn họng. 

Lư Vượng nổi tiếng dũng mãnh ấy vậy mà Triệu Hùng lại muốn dùng một tay đánh với Lư Vượng.

Chú Ô thấy Triệu Hùng rất có lòng tin, trong lòng tin chắc Triệu Hùng là dũng sĩ mà ông trời phái đến cho Lộc Hồ bọn họ, bèn nói mọi người lui ram dành cho Triệu Hùng một khoảng sân thông thoáng.

Triệu Hùng chắp một cánh tay sau lưng, đứng ở trong sân, biểu tình ổn định như thường.

Lư Vượng thấy Triệu Hùng căn bản không coi mình ra gì, lửa giận trong lòng đã sớm không kiềm được mà bùng cháy.

Lư Vượng hét lớn một tiếng, xông thẳng đến hướng Triệu Hùng công kích.

Ngay sau khi Lư Vượng chạy đến, Triệu Hùng lắc mình tránh đi một cái. Lư Vượng vì khí lực quá lớn, cơ thể theo quán tính không dừng được, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất như chó ăn phân.

Nguy hiểm càng thêm nguy hiểm, Lư Vượng lảo đảo dừng lại nhịp bước, đôi mắt Lư Vượng trợn tròn xoe.

Lư Vượng xoay người, lại một lần nữa xông lên, một cước đá thẳng vào mặt Triệu Hùng.

Lần này Triệu Hùng không tránh không né, đưa tay đánh một cái vào bắp chân Lư Vượng, thân thể một bên, nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân của Lư Vượng, đá trả lại một cước về phía bụng Lư Vượng, đá bay anh ta ra ngoài.

Nghe “bịch!” một tiếng, Lư Vượng ngã dập mông, cơ thể nặng nể ngã lăn ra đất, cái mông thiếu chút nữa nứt hẳn ra làm hai. 

Mới vừa đối mặt, Triệu Hùng đã ngay lập tức đánh bay Lư Vượng, quả thực chấn kinh tất thảy mọi người. 

Đôi mắt xinh đẹp của Chúc Ánh Phương rơi vào trên người Triệu Hùng, thấy Triệu Hùng trong sân đấu khí thế bừng bừng.

Chính cái khí thế này thật sự hấp dẫn Chúc Ánh Phương.

Ánh mắt của Triệu Hùng dường như nhìn tất thảy chỉ bằng nửa con mắt, trên người anh có khí thế quân lâm thiên hạ.

Vào giờ khắc này, giá trị nhan sắc của người đàn ông này cũng không còn quan trọng đến thế nữa. 

Hà Ngọc Kỳ thấy ánh mắt của Chúc Ánh Phương nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, nhỏ giọng nói: “Hừ! Người phụ nữ kia lại si mê anh ta nữa rồi!”

“Ngọc Kỳ, em nói người nào thế?” Hoa Di hỏi. 

“Còn ai ngoài con gái của Miêu Vương nữa.” 

Hoa Di thấy Chúc Ánh Phương dáng vẻ xuất thần, không khỏi cười nói với Hà Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, em cứ nhìn chằm chằm con gái của Miêu Vương làm gì? Cô ấy với Triệu Hùng cũng không thể nào đâu.”

“Hừ! Em thấy Triệu Hùng chính là muốn khoe tài, cố ý tỏ vẻ trước mặt Chúc Ánh Phương.”

“Ngọc Kỳ, anh tôi không phải là người như vậy.”

“Hiền, đó là do cô không hiểu đàn ông thôi.”

Hoa Di và Triệu Hiền liếc mắt nhìn nhau, cười một tiếng. 

Hà Ngọc Kỳ đến một người bạn trai cũng chẳng có, mà làm giống như là hiểu đàn ông lắm vậy.

Lư Vượng từ dưới đất bò dậy, nơi bắp chân trái đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói xuyên thẳng đến tim.

Mới vừa đi được một bước, đã một lần nữa ngã nhào trên đất. 

Không khỏi nhớ tới, khi nãy Triệu Hùng có đánh một cái vào bắp chân của anh ta. 

Triệu Hùng chậm rãi đi tới bên cạnh Lư Vượng, nói “Bắp chân của anh, tĩnh dưỡng ba ngày thì ổn, nhưng nếu như gượng ép dùng sức thì rất có khả năng sẽ bị tàn tật. Nếu như anh không phục, muốn một đấu một với tôi tiếp thì tôi sẵn lòng chiều anh!”

Triệu Hùng nói xong, xoay người rời đi.

Anh đi tới chỗ Hoa Di, Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ, nói: “Chúng ta đi thôi!”

Chúc Ánh Phương vốn định đi theo sao nhưng bởi vì dè dặt thân phụ nữ nên cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ này. 

Với Chúc Ánh Phương, Triệu Hùng chính là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Ở trước mặt Triệu Hùng, Lư Vượng thật không chịu nổi một đòn. 

Càng như vậy, càng khiến cho Chúc Ánh Phương dành toàn bộ tình cảm lên người Triệu Hùng.

Sau khi đám người Triệu Hùng rời đi, Lư Vượng tức đến mức đánh một quyền ở trên mặt đất. 

Chúc Ánh Phương nhìn Lư Vượng một cái, lạnh giọng nói: “Lư Vượng, người ta đã giơ cao đánh khẽ với anh rồi, hy vọng anh đừng có tự mình chuốc khổ nữa!” Nói xong, cũng dẫn theo mấy cô gái Miêu Trại rời đi. 

Hùng Tâm tiến đến đỡ Lư Vượng dậy, khuyên nhủ: “Lư Vượng, cái người đó là cao thủ. Nhìn dáng vẻ đúng là đã giơ cao đánh khẽ với chúng ta rồi.”

Lư Vượng hừ nặng trong mũi một tiếng, hất cánh tay Hùng Tâm ra, khập khễnh rời khỏi thôn Lan Thảo. 

Triệu Hùng dẫn Hoa Di, Triệu Hiền cùng với Hà Ngọc Kỳ cùng nhau đi đến chỗ sau núi ở thôn Lan Thảo.

Từ nơi này nhìn xuống, cảnh trí thôn Lan Thảo khác hẳn. 

Chỉ tiếc, nở nơi đây không sóng điện thoại, không cách nào gọi điện hay gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tịnh. 

Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng lại cùng với Hoa Di chụp ảnh chung, rồi cùng Triệu Hiền chụp chung, duy chỉ không chụp chung với cô, liền tức giận nói với Triệu Hùng: “Này! Anh có phải là chê tôi hay không? Tại sao không chụp chung với tôi?”

“Tôi sợ cô có ý với tôi!”

“Anh xấu xí như vậy mà tôi lại có ý với anh á?” Hà Ngọc Kỳ làm ra vẻ chê bôi.

Triệu Hùng nhún vai một cái, nói: “Nếu đã chê tôi xấu thì còn muốn chụp chung với tôi làm gì?”

“Tôi…” 

Hà Ngọc Kỳ tức giận dậm chân một cái, nói: “Anh không chụp thì thôi, làm như tôi cần lắm vậy! Đi nào, chị Hoa, Hiền! Chúng ta chụp ảnh chung.”

Hà Ngọc Kỳ kéo Hoa Di cùng Triệu Hiền cùng đi chụp ảnh chung.

Bên tai không có tiếng ồn ào của Hà Ngọc Kỳ, nhất thời thanh tịnh đi nhiều. 

Triệu Hùng ngồi ở trên một tảng đá trên sườn núi, lấy thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu.

Sắp vào “thung lũng Dược Vương” rồi, nếu như có thể thuận lợi tìm được cô gái tên Kim Châu thì như vậy, người nhà họ Triệu có hy vọng được cứu rồi. 

Cũng không biết, mấy ngày anh không ở đó, Hải Phòng đã thế nào rồi? 

Từ nơi này, vừa hay có thể ngắm được ruộng bậc thang của thôn Lan Thảo. Khắp nơi một màu xanh biếc khiến cho người ta cảm giác tựa như đang lạc trong một bức tranh sơn dầu. 

Triệu Hùng vừa hút thuốc, vừa nghĩ ngợi.

Hút xong một điếu thuốc, liền nghe Triệu Hiền gọi một tiếng: “Anh Hùng!”, tay cô ta ôm mộ bó hoa dại, chạy vội tới hướng anh. 

“Anh Hùng, hoa này đẹp không?” Khóe miệng Triệu Hùng nâng lên thành một nụ cười ngọt ngào, hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói với Triệu Hiền: “Hiền, chú Tư có khỏe không?”

Thấy Triệu Hùng nhắc đến chuyện nhà họ Triệu, nụ cười trên mặt Triệu Hiền thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, lắc đầu một cái, nói: “Không tốt lắm! Mấy năm này, tóc của bố em đã sắp biến thành màu trắng hết cả rồi. Anh Hùng, có phải anh đã sớm biết chuyện của nhà họ Triệu rồi không?”

“Năm ngoái anh mới biết!” Triệu Hùng nói. 

Triệu Hiền thầm thì: “Đám người kia thật quá đáng sợ! Bây giờ toàn bộ người nhà họ Triệu đều đã bị khống chế, nhất là bác cả, bác ấy…”

Triệu Hùng biết em gái Triệu Hiền bởi vì áy náy, cô ta lo cho an nguy của Triệu Khải Thời, bèn cười nói: “Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ cứu ông ta ra ngoài. Ngày mốt phải cử hành lễ tế sơn rồi. Em hát lễ xong thì trở lại với nhóm người tộc trưởng. Mấy ngày anh không có ở đây, em nhất định phải chăm sóc cho Niệm thật tốt.”

Triệu Hiền gật đầu một cái, nói: “Anh Hùng, vậy anh phải đồng ý với em một chuyện!”

“Nói đi! Chỉ cần anh có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý với em.”

Triệu Hiền ngước mắt nhìn Triệu Hùng, nói: “Anh phải đồng ý với em, nhất định phải còn sống quay về. Em không thể không có anh. Nhà họ Triệu cũng càng không thể không có anh!” 

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: “Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ quay về!” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi