CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi hái một ít dược liệu hoa hồ điệp, Hoa Di thật phấn khởi. 

Trừ cái này ra, còn bắt gặp mấy vị dược liệu trân quý nữa. Ví dụ như, cây gai dầu, cây long đởm, hồng tuyết trà, hồ hoàng liên, đại diệp hậu phác, bối mẫu…

Triệu Húc nào biết những loại dược liệu này, đều là do Hoa Di nói cho Triệu Hùng nghe về phương pháp phân biệt lẫn cách dùng của chúng.

Dùng gần hết một buổi chiều, đã hái được gần hai túi dược liệu.

Thấy Mặt trời đã lặn xuống núi, cũng không gặp phải thú dữ như trong lời đồn, chỉ có vài con rắn hoang cùng mấy con động vật nhỏ. Hai người vừa nói vừa cười, vừa đi về hướng thông đạo. 

Trên đường đi về, gặp phải hai con sóc lớn.

Sóc ở nơi này ước chừng lớn hơn sóc bình thường. 

Hoa Di nói cho Triệu Hùng nghe, con sóc này chính là chủng loại ở nơi này, gọi là “Sóc lớn”, trừ loài này ra, còn có thể thấy được Sếu cổ trắng được quốc gia bảo vệ. 

Triệu Hùng vội vàng dùng điện thoại di động chụp lại những hình ảnh này. 

Ngay lúc này, ở chỗ sườn núi phía xa xa, trong rừng cây phát ra từng hồi gào thét ầm ĩ. 

Triệu Hùng tai mắt nhanh nhạy, có thể nghe được là tiếng của heo rừng. 

Heo rừng phần lớn đều đi thành đoàn. 

Trước lúc đến, tộc trưởng đã dặn dò Triệu Hùng, nói heo rừng ở đây rất hung dữ, là “Heo rừng sông Hồng!” nổi danh.

Heo rừng tập trung một chỗ, lực tấn công rất mạnh. Ánh mắt của Triệu Hùng có thể thấy được một đám heo rừng đang điên cuồng tháo chạy. Xem ra bị dã thú lớn làm cho kinh sợ. 

“Sao thế?” Hoa Di không nhìn xa được như Triệu Hùng. Cô ấy thấy Triệu Hùng nhìn chằm chằm về phía xa, nghĩ ngợi xuất thần, bèn lên tiếng dò hỏi. 

“Trên sườn núi trước mặt, hẳn là một nhóm heo rừng sông Hồng. Đám heo rừng này hình như bị cái gì làm cho hoảng sợ thì phải.”

Hoa Di nghe vậy, đôi mày thanh tú nheo lại, nói: “Xem ra lời đồn đãi cũng không phải là vô căn cứ. Nơi này nhất định có trùng độc, có mãnh thú. Hay là chúng ta nhanh chóng trở về đi thôi!”

Triệu Hùng cũng không muốn lãng phí thời gian với đám dã thú này, liền “ừ” một tiếng rồi mang theo Hoa Di vội vàng chạy về hướng thông đạo.

Trong thông đạo là chỗ ẩn náu an toàn, chẳng qua là leo lên leo xuống vô cùng phiền toái, thế nhưng chút độ khó này căn bản chẳng là gì với Triệu Hùng.

Trong balo có lều, túi ngủ, những thứ chuyên dụng đều có đủ. Qua đêm hẳn không thành vấn đề. 

Thức ăn, nước uống cũng mang rất nhiều. Đủ cho bảy đến mười ngày chứ đừng nói đêm nay. 

Triệu Hùng căng lều vải ở chỗ cách cửa ra thông đạo chừng ba trăm mét. Gió trong thông đạo quá lạnh, cho dù có lều vải, cũng dễ dàng bị nhiễm lạnh.

Hoa Di bày túi ngủ cùng mấy món đồ chuyên dùng xong, sau đó chui vào trong lều nhìn một chút, cảm thấy rất là hài lòng với nơi ở tạm thời của hai người đây. 

Hoa Di ngồi ở trong lều, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nói không chừng cô Kim Châu không ở khu vực gần đây, hẳn là ở chỗ sâu trong thung lũng Dược Vương rồi.”

“Sao lại nói thế?” Triệu Hùng hỏi.

Hoa Di giải thích, nói: “Theo lí thuyết, cô Kim Châu nếu như sống ở gần đâu thì chắc chắn sẽ đốt lửa nấu cơm mới đúng. Nhưng chúng ta không thấy khói bếp ở gần đây kia mà.”

Triệu Hùng trầm ngâm một chút, nói: “Rất có thể, cô ấy cũng giống như chúng ta, đang ở trong sơn động thì sao? Chẳng qua là chúng ta cách qua xa, không thấy được thôi.”

Hoa Di lo lắng nói: “Càng đi vào bên trong thung lũng khẳng định sẽ càng nguy hiểm. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng mới được!”

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: “Chúng ta nghỉ ở đây trước một đêm. Ngày mai lại đeo hành lí lên đường. Còn dược liệu hái được, để ở trong thông đạo này là được, dù sao cũng không mất đâu.”

Hoa Di gật đầu một cái, rất tán đồng với cách nói của Triệu Hùng. 

“Đúng rồi, buổi tối anh ở bên ngoài đốt một đống lửa lên! Chúng ta không phát hiện được cô Kim Châu, nhưng lỡ mày cô Kim Châu thấy lửa tìm tới, có thể tiết kiệm được không ít thời gian cho chúng ta.”

“Ý kiến hay!” Mắt Triệu Hùng sáng lên. 

Thú dữ hay rắn độc gì đều rất sợ lửa. 

Nếu như đốt lửa lên, không chỉ có thể thu hút được cô Kim Châu mà càng có thể để phòng rắn độc hay thú dữ lại gần. 

“Hoa Di, em chuẩn bị đồ ăn tối cho chúng ta đi. Tranh thủ trời còn chưa tối, anh đi nhặt ít cành khô chất bên ngoài.”

“Anh đi đi! Chuyện thức ăn giao cho em.” Hoa Di cười nói. 

Triệu Hùng mang theo đá đánh lửa, xoay mình ra khỏi thông đạo. Rất nhanh, đã nhặt được một đống cành cây khô héo. 

Những cành cây khô héo này dùng để dẫn lửa cũng còn tạm được, nhưng không đốt được lâu. Triệu Hùng lại tìm mấy khúc cây khô lớn. Như vậy thứ nhất, đốt đến mấy giờ cũng không thành vấn đề. Chỉ cần đêm đến lại thêm củi một lần, ước chừng có thể cháy đến sáng. 

Sau khi dùng đá đánh lửa đốt củi khô, rất nhanh sau đó, ánh lửa bốc lên cao. 

Triệu Hùng lấy một ít cành khô lục tục thêm vào trong đống lửa. Thế lửa cháy càng lúc càng vượng. Thấy vậy, Triệu Hùng ném mấy khúc cây lớn vào bên trong. 

Nhìn xung quanh một vòng, thấy cũng không có gì dị thường. 

Triệu Hùng lúc này mới quay trở lại trong thông đạo. 

Sắc trời đã tối, Hao Di có thể nhìn thấy được đống lửa đang dấy lên ở bên ngoài. 

Trông thấy Triệu Hùng trở lại, gọi anh: “Ăn cơm!”

Triệu Hùng “ừ” một tiếng, thấy Hoa Di đưa đến một cái khăn ướt, liền nhận lấy lau lau tay. 

Phụ nữ chính xác là tỉ mỉ hơn đàn ông. Chi tiết nhỏ như thế này, đàn ông không bằng được. 

Thức ăn trong balo rất đầy đủ. Đều là mấy món ăn nhanh, còn có thịt khô, các loại lương thực khác mà người Lộc Hồ giúp chuẩn bị.

Dưới điều kiện thế này, có thể ăn được đồ thịnh soạn như vậy, hai người đã rất thỏa mãn rồi. 

Đừng thấy bình thường Triệu Hùng cùng Hoa Di quan hệ giao hảo, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hai người ở một mình với nhau. 

Triệu Hùng áy náy nói với Hoa Di: “Hoa Di, cực khổ cho em rồi. Nếu như không phải là vì chuyện của anh, em cũng không cần theo anh bôn ba khổ cực thế này.”

Hoa Di ngồi một bên nhiệt tình ăn uống, vừa cười nói: “Nói mấy cái này làm gì? Chúng ta là bạn mà! Đổi lại là người khác thì em cũng không đến đây đâu! Anh đó! Sau này vớt nói cảm ơn với em đi. Lỗ tai em nghe riết sắp phát nhàm rồi.”

Triệu Hùng nói: “Hoa Di, ngày mai mới thật sự là thời điểm mạo hiểm. Mặc dù em là bác sĩ, nhưng trùng độc và thú dữ trong này rất nhiều. Phải theo sát anh mới được, tuyệt không được rời khỏi anh.”

“Yên tâm đi, sao em có thể mang tính mạng của mình ra làm trò đùa được chứ.”

Hoa Di dường như nhớ ra cái gì, lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, nói với Triệu Hùng: “Đúng rồi, nếu như ở đây nhiều trùng độc thì hay là anh uống một viên thuốc tránh độc của em đi.” Vừa nói xong bỗng nhiên cười phá lên: “Suýt chút nữa em quên mất, anh lần trước từng bị rết cắn, lại được con chồn nhỏ hút máu độc trong người. Cơ thể anh đã có huyết thanh kháng độc, không cần thuốc tránh độc nữa.” Nói xong, lấy ra một viên, tự mình uống. 

Triệu Hùng nửa tin nửa ngờ hỏi: “Hoa Di, huyết thanh trong cơ thể anh thật sự thần kỳ như vậy hay sao?”

“Dĩ nhiên!” Hoa Di cười nói: “Cái này gọi là thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ! Có cần ngày mai em tìm thử một con trùng độc cắn anh một cái xem thế nào không?”

“Thôi bỏ đi vậy! Anh không muốn lấy mạng mình ra làm trò đùa.”

Hai người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện. Ở nơi rừng núi hoang vu thế này, ngược lại cũng không còn quá yên tĩnh. 

Nhưng đến tối, Triệu Hùng bấy giờ mới ý thức đến một chuyện khó xử. 

Lúc đi, anh chỉ mang theo có một cái lều vải. Trong thông đạo này, gió lạnh từng cơn, chỉ có chui vào trong lều vải mới tránh được gió mà thôi.

Triệu Hùng thì không sao, dẫu sao anh cũng là một người đàn ông có gia đình. Nhưng Hoa Di mặc dù hơn ba mươi nhưng người ta vẫn là gái chưa chồng, là khuê nữ đó. 

“Hoa Di, nơi này chỉ có mỗi cái lều vải này thôi. Không thì, tối nay anh ngủ trong túi ngủ ngoài lều vải nhé?” Triệu Hùng đề nghị nói. 

Hoa Di “phụt” một tiếng bật cười, nói: “Sao thế? Sợ em ăn thịt anh à? Hay là sợ anh ăn em? Quân tử luôn thanh thản, tiểu nhân thường lo lắng! Chúng ta là người giang hồ, sẽ không để ý đến những tiểu tiết thế này! Càng sẽ không làm những chuyện có lỗi! Trong thông đạo gió lạnh thấu xương, hay cứ ngủ chung trong lều đi! Dù sao thì, chúng ta ai cũng có túi ngủ của riêng mình mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi