CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng đột nhiên nhớ đến thuốc giải độc trên người, lấy ra một viên, nói: “Bố, quên mất không nói với bố chuyện này.”

“Chuyện gì?”

“Con tìm được truyền nhân của thuật tĩnh rồi, hơn nữa còn lấy được thuốc giải độc nữa. Bố mau uống thuốc giải đi.”

“Thuốc giải?”

“Vâng. Bố mở miệng ra.”

Sau khi Triệu Khải Thời nghe lời mở miệng ra, Triệu Hùng nhét một viên thuốc to bằng hạt đầu vào miệng Triệu Khải Thời.

Viên thuốc tan trong miệng, có cảm giác tê tê và vị đắng.

Sau khi thuốc giả trở thành dịch thể chảy vào trong bụng, Triệu Khải Thời kích động hỏi: “Đây thật sự là thuốc giải độc sao?”

“Đúng.”

Vì vậy, Triệu Hùng kể cho Triệu Khải Thời nghe chuyện anh đến Vân Hương để lấy thuốc giải độc. Chỉ là khi đi qua thung lũng Dược Vương thì gặp chút nguy hiểm.

Khi Triệu Khải Thời nghe thấy Triệu Hùng cứu Triệu Hiền, hơn nữa đã sắp xếp cho Triệu Hiền đến thành phố Hải Phòng thì nói: “Không ngờ, là con cứu Hiền. Vậy Hiền và Niệm đều được giải hết độc rồi đúng không?”

“Đúng vậy. Ở chỗ còn có hơn chín mươi viên nữa, đủ để giải hết độc trong người nhà họ Triệu.”

“Vậy quá tốt rồi. Như vậy, sau này nhà họ Triệu không phải chịu sự khống chế của Tần Giao nữa rồi, không phải con đã xây dựng một Ngũ Tộc thôn ở thành phố Hải Phòng sao? Để người nhà họ Triệu cũng nhau di dời đến Ngũ Tộc Thôn đi.”

“Con cũng nghĩ như vậy, bố có thể đồng ý là tốt rồi.”

Triệu Khải Thời lo lắng hỏi Triệu Hùng: “Đúng rồi, tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu vẫn còn đối phó với với tập đoàn Hùng Quang của con đúng không? Bây giờ tình hình thế nào rồi?”

“Tạm thời đang bị bế tắc. Có điều, con nghĩ tình hình này sẽ nhanh chóng được khai thông thôi.”

“Vậy sao. Chỉ cần nhà họ Triệu chúng ta không chịu khống chết của người khác, thì con có thể to gan tiến hành công kích lại rồi. Đến lúc đó, bố sẽ để chú ba con thông báo công khai với bên truyền thông, cũng bắt tay làm hòa với con.”

“Chú ba đang ở chỗ con, bây giờ chú hai đang nắm quyền quản lý tập đoàn Khải Thời.”

Triệu Khải Thời ồ một tiếng, không nói gì nữa.

Lúc này, Triệu Hùng tắt đèn trong phòng, chậm rãi lấy áo trên mặt Triệu Khải Thời ra, nói: “Bố dần dần thích ứng với hoàn cảnh đi.”

“Ừ. Con cũng đi nghỉ sớm đi.” Triệu Khải Thời dặn dò Triệu Hùng.

Triệu Hùng nằm xuống nửa kia giường.

Nhớ lại, cảnh mình ngủ chúng giường với bố là khi còn nhỏ tám chín tuổi. Trong trí nhớ, sau mười tuổi thì anh không còn ngủ chung giường với bố nữa.

Trong ấn tượng của Triệu Hùng, lưng của Triệu Khải Thời vẫn luôn đứng thẳng, vẫn luôn là một người đàn ông uy nghiêm không nói hai lời.

Nhưng lúc này, tấm lưng thẳng đứng đó, đã sớm trở lên gầy gò rồi. Hai bên tóc mai trắng xóa, không còn vẻ phong hoa như xưa nữa.

Hai bố con đều có suy nghĩ riêng, tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Triệu Hùng tỉnh lại, thấy bố mình Triệu Khải Thời đã dậy rồi.

Mắt Triệu Khải Thời đã thích ứng được với ánh sáng, sau khi uống thuốc giải của Triệu Hùng, cả người đều phấn chấn tinh thần.

“Bố, sao lại dậy sớm vậy?” Triệu Hùng thấy bố mình Triệu Khải Thời ngồi bên giường nhìn anh, hỏi.

“Nhóc con, mới chớp mắt mà đã lớn thế này rồi.” Triệu Khải Thời cười.

Một tiếng “nhóc con” này, lại khiến Triệu Hùng chìm vào ký ức.

Triệu Hùng cười nói: “Không chỉ con lớn rồi, mà Dao Châu cũng đã lớn rồi.”

“Đúng vậy. Nếu như mẹ con vẫn còn sống, nhìn thấy bây giờ sống hạnh phúc viên mãn như vậy thì tốt biết mấy.”

Sau khi Tần Uyển mất, Triệu Khải Thời rất ít khi nhắc đến Tần Uyển trước mặt Triệu Hùng.

Triệu Hùng nghe thấy vậy, hỏi Triệu Khải Thời: “Rốt cuộc bố thích mẹ con, hay là thích người phụ nữ Lưu Văn Nhân kia?”

“Tất nhiên là mẹ con rồi.” 

Triệu Khải Thời thở dài một tiếng, nói: “Bố không thể làm gì được mới phải ở bên Văn Nhân.”

“Nhưng bố nói, bà ta, có khả năng là hung thủ hại chết mẹ con.”

“Bây giờ vẫn chưa rõ, vẫn không thể vội vàng kết luận được.”

“Vậy con sẽ đợi một ngày tìm ra chân tướng. Cho dù là ai, con đều phải lấy máu của người đó, an ủi vong linh trên trời của mẹ con.”

Triệu Khải Thời gật đầu, không hề phản đối cách làm của Triệu Hùng.

“Bố nghỉ ngơi trước đi, con ra ngoài luyện võ.” Triệu Hùng nói xong, thay quần áo, ra ngoài.

Anh lấy một trường kiếm từ chỗ Niên Bình Sinh, bắt đầu luyện tập.

Niên Bình Sinh từ sớm đã bảo nhà bếp nấu cháo cho Triệu Khải Thời, Triệu Khải Thời ăn mấy miếng, dưới sự giúp đỡ của Niên Bình Sinh, đi ra bên ngoài.

Ông ta chưa bao giờ nhìn qau võ công của Triệu Hùng, chỉ thấy kiếm pháp của Triệu Hùng, tao nhã như thư pháp vậy. 

Mỗi một lần xuất chiêu, đều linh hoạt phiêu dật, ẩn chứa sát khí bên trong.

Mặc dù Triệu Khải Thời không hiểu về võ công, nhưng là một cao thủ thư pháp. Kiếm pháp của Triệu Hùng dứt khoát mạnh mẽ, kiếm chiêu khi thì mạnh mẽ như vũ bão, khi thì gió mưa bất nhập.

Triệu Hùng nhìn thấy bố mình Triệu Khải Thời đang ở bên cạnh nhì mình luyện võ, nhất thời cao hừng, đã thi triển của bộ “Bùi Mân Kiếm Pháp” ra. Khi luyện đến linh kiếm cuối cùng, mấy đạo kiếm khí bay ra, vậy mà lại chém gãy hai nhánh cây dày bằng cánh tay ở phía xa.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Khải Thời và Niên Bình Sinh bị dọa đến sững sờ.

Cho dù hai người không biết võ công, cũng biết kiếm pháp này của Triệu Hùng, là tuyệt thế kiếm pháp.

Sau khi thấy Triệu Hùng thu chiêu, Triệu Khải Thời được Niên Bình Sinh đỡ chậm rãi đi về phía Triệu Hùng.

Sau khi tiến lại gần, Triệu Khải Thời hỏi Triệu Hùng: “Hùng, đây là kiếm pháp gì vậy? Sao bố lại cảm thấy bộ kiếm pháp này của con, giống như trộn lẫn với thư pháp vậy?”

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Đây là võ công con giác ngộ được từ thư pháp của Trương Húc, một bậc thầy về lối viết chữ Thảo thời Đường, lấy tên là Bùi Mân Kiếm Pháp.”

“Bùi Mân Kiếm Pháp? Không phải Bùi Mân là một thần kiếm thời Đường sao?”

“Đúng vậy.”

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Trong lịch sử nói, Bùi Mân, Trương Húc và nhà thơ nổi tiếng thời Đường Lý Bạch là bạn tốt của nhau. Nếu như con đoán không sai, thì Trương Húc đã giấu kiếm pháp của Bùi Mân vào trong sách.”

“Chuyện này mà con cũng phát hiện ra sao? Duyên phận của con thật sự là không ít mà. Vậy bây giờ rốt cuộc con xếp thứ mất trên võ thần bang vậy?” Triệu Khải Thời hỏi.

Triệu Hùng cười nói: “Thứ hai thiên bang. Hơn nữa, một tiền bối dạy con nội công nói, trong vòng mười năm, con nhất định sẽ trở thành cao thủ trẻ tuổi nhấy trong thần bang.”

Triệu Khải Thời kinh ngạc “A” một tiếng.

Ông quá hiểu sức mạnh của cao thủ thần bang rồi.

Đúng lúc này, một vệ sĩ nhà họ Trang đến báo, báo với Niên Bình Sinh: “Ông Niên, ngoài cửa có một cô gái tên là Lâm Thanh Thảo muốn đến gặp cậu chủ.”

“Lâm Thanh Thảo?” 

Triệu Hùng nghe thấy vậy thì nhíu mày. Nói với người đến báo cáo: “Bảo cô ta đợi một chút, tôi sẽ ra gặp cô ta.”

“Vâng, cậu Hùng.” Sau khi vệ sĩ nhận lệnh, vội vàng rời khỏi.

Triệu Hùng đưa thanh kiếm trong tay cho Niên Bình Sinh, phân phó với ông: “Ông Niên, ông đưa bố tôi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Tôi ra ngoài một chút rồi về.”

“Ông chủ, đi thôi.”

Triệu Khải Thời ừ một tiếng, dưới sự giúp đỡ của Niên Bình Sinh, đi vào trong phòng.

Triệu Hùng đi ra ngoài cửa, thấy Lâm Thanh Thảo đang đứng cách đó không xa, đi thẳng đến trước mặt Lâm Thanh Thảo, lạnh giọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi