Triệu Hùng nhận được tin ông chủ Khổng xếp thứ nhất thiên bang thành công đột phá lên thần bang, thật sự mừng thay cho ông chủ Khổng.
Ông chủ Khổng đã dừng ở thứ nhất thiên bang mười mấy năm rồi.
Ông đã cao tuổi, nếu như vẫn không đột phá lên được thần bang, vậy thì sẽ không có cơ hội nữa. May mà, Triệu Hùng cho Khổng Côn Bằng mượn cuốn thư pháp “Lạc Ca Hành” của Trương Húc.
Từ trong cuốn thư pháp này, cuối cùng ông chủ Khổng đã giác ngộ, trở thành thần bang.
Sau khi ông chủ Khổng trở thành thần bang, có thể nói thành phố Hải Phòng chính là phòng thủ kiên cố.
Trước khi ông chủ Khổng đột phá thần bang, cao thủ thần bang đúng lúc có mười năm người. Ông chủ Khổng đột phá lên thần bang, trên thế giới này có mười sáu cao thủ thần bang rồi.
Có ông chủ Khổng cao thủ thần bang này bảo vệ, cộng thêm Triệu Hùng đứng thứ nhất thiên bang, sự an toàn của thành phố Hải Phòng là tuyệt đối.
Chỉ có tiền đề an toàn, Ngũ Tộc Thôn mới trở thành hi vọng kéo dài hương hỏa của ngũ tộc.
“Một tuần sau, chính là hôn lễ của Trọng Ảnh và An Như, bao giờ thì anh về vậy?”
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Nếu như bởi vì anh mà làm chậm trễ hôm lễ của Trọng Ảnh người ta thì không tốt đâu.”
“Anh giải quyết xong nguy cơ của nhà họ Triệu thì sẽ nhanh chóng trở về. Yên tâm đi, nhất định sẽ không làm chậm trễ hôn lễ của Trọng Ảnh và An Như đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Lý Thanh Tịnh hơi do dự một chút, lại hỏi: “Bố anh không sao chứ?”
“Không sao.”
“Thật sự là mạng lớn. Bị nhốt dưới gạch đá gần mười một ngày, vậy mà vẫn còn sống.”
“Ông ấy nợ mẹ anh, trước khi bồi đắp cho mẹ anh, ông trời sẽ không thu nhận ông ấy đâu.”
Lý Thanh Tịnh nghe thấy vậy thì mỉm cười, nói: “Xem ra, sau chuyện này, tình cảm của anh và bố anh tốt hơn rất nhiều.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, vừa mới cúp điện thoại.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Triệu Hùng có thể đoán là bố mình Triệu Khải Thời đang gõ cửa, đứng dậy đi đến trước cửa, mở cửa ra.
“Còn chưa ngủ sao?” Triệu Khải Thời hỏi Triệu Hùng.
“Vẫn chưa, con vừa mới gọi điện thoại với Thanh Tịnh.” Triệu Hùng nói.
Triệu Khải Thời gật đầu, đi vào trong phòng của Triệu Hùng.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Khải Thời nói với Triệu Hùng: “Hùng, bố muốn uống rượu, cùng bố uống hai ly đi.”
Triệu Hùng nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ra, không ngờ bố mình Triệu Khải Thời lại đến phòng mình, tìm mình uống rượu nói chuyện.
Từ sau khi Triệu Hùng rời khỏi nhà, hai bố con rất lâu rồi không bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau.
Hiếm khi Triệu Khải Thời có được thời gian nhàn nhã như vậy, Triệu Hùng gật đầu đầu ý, lập tức gọi điện thoại đến quay lễ tân, gọi hai chai rượu vang.
Sau khi mở rượu, Triệu Hùng chủ động rót cho Triệu Khải Thời một ly. Sau đó, lại rót cho mình một ly.
“Đưa cho bố một điếu thuốc.” Triệu Khải Thời nói.
“Đã lớn tuổi như vậy rồi, ít hút thuốc thôi.” Triệu Hùng nói như vậy, những vẫn lấy bao thuốc trong túi ra, đưa cho Triệu Khải Thời một điếu.
Sau khi châm thuốc cho Triệu Khải Thời, Triệu Hùng cũng tự châm cho mình một điếu.
Triệu Khải Thời nói: “Hùng, bố xin lỗi con.”
“Bố không cần phải xin lỗi con. Bố nuôi con qua mười tám tuổi, đã không nợ con cái gì nữa rồi.”
Triệu Khải Thời cười khổ, nói: “Bố lại đổ tất cả lên người con, bố biết lúc đó con hận bố đến tận xương tủy.”
“Bố nói chữ đổ là có ý gì?”
“Là bố cô ý ép con bỏ nhà ra đi, lúc đó nhà họ Triệu đã có biến rồi. Mà con bỏ nhà ra đi, người duy nhất có thể nhờ cậy chỉ có Lý Hữu Chiến.”
Triệu Hùng im lặng một lúc, nói: “Vậy hôn sự của con và Thanh Tịnh, cũng là do bố sắp xếp sao?”
“Đúng.”
Triệu Khải Thời gật đầu, nói: “Trước đó, bố đã nghĩ đến Thanh Tịnh. Con bé là một cô gái tốt, xinh đẹp, tốt bụng giống như mẹ con vậy. Khi còn ở thành phố Hải Phòng, lúc đó có không ít công tử nhà giàu theo đuổi Thanh Tịnh đúng không?”
“Tại sao bố lại lựa chọn như vậy?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Thời nâng ly, uống một ngụm rượu, nói: “Bởi vì, ngoại trừ con. Bố không còn lựa chọn nào khác, cũng không tin tưởng bất kỳ người nào. Không ai hiểu con bằng bố. Con là một đứa trẻ lương thiện tốt bụng, làm việc quả quyết, quyết đoán. Chỉ cần cho con cơ hội lớn mạnh, chắc chắn con sẽ vượt qua bố. Điều khiến bố không ngờ chính là, trên người còn lại phát sinh ra không ít kỳ ngộ. Mà con lại gặp được một số người bạn cũng chung chí hướng, bố thật sự cảm thấy vui thay cho con.”
“Con muốn xây dựng Ngũ Tộc Thôn và nhà thờ, chỉ với điểm này, đã hơn bố rất nhiều rồi.”
Triệu Khải Thời cười: “Hùng, bố kính con một ly.”
Triệu Hùng nâng ly lến, nhẹ nhàng cụng ly với Triệu Khải Thời.
Ly phát lên tiếng “cách” giòn giã, hia người đồng thời uống hết rượu trong ly.
Triệu Hùng lại rót cho Triệu Khải Thời một lý, hỏi: “Bố, thu thập đủ chìa khóa bảo vệ năm đại thế gia chúng ta, thật sự có thể mở khóa bảo vật của Thẩm Công sao?”
“Đúng vậy.”
Triệu Khải Thời gật đầu, nhì Triệu Hùng hỏi: “Con muốn khởi động bảo vật của Thẩm Công sao?”
“Nếu như bên trong chỉ có một số tiền bạc châu báu, thì con không có hứng thú. Có điều, con rất có hứng thú với Thẩm Công này. Nghe nói anh ta là một người có năng lực thu tiền bạc, sau này trở thành người giàu có nhất triều Minh.”
“Có thu hút của cải hay không, thì con không dám nói. Nhưng lúc đó Thẩm Công là người giàu có nhất nước, có không ít kỳ trân dị bảo trên thế giới. Theo như con biết, có một số đồ có thể giải khai mê đoàn, càng có thể giải khai mật mã thế giới. Nhưng rốt cuộc là thứ gì, hoặc giải khai bí mật thế nào, con không biết được.”
Triệu Hùng thở dài, nói: “Đáng tiếc, nhẫn của nhà họ Tiêu lại rơi vào trong tay người Hoàng Long. Trong tay chúng ta có nhẫn của nhà họ Tần và nhà họ Triệu, nhẫn bảo vệ của nhà họ Mã thì trong tay Mã Chí Kiêu Nha Trang, mà về phần nhà họ Trương thì không thể điều tra ra được.”
Triệu Khải Thời không ngờ con trai Triệu Hùng của mình lại hiểu rõ tình hình nhẫn bảo vệ của năm đại thế gia như vậy.
“Nhà họ Trương này rất thần bí. Con cũng không biết bọn họ đang ở đâu. Có điều, nhẫn bảo vệ của nhà họ Tiêu rơi vào trong tay Hoàng Long, muốn lấy được nhẫn của nhà họ Tiêu từ trong tay Hoàng Long, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.”
Triệu Hùng đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó, hỏi Triệu Khải Thời: “Bố, bố cảm thấy con người bác An Dương Hoài An này thế nào?”
“Dương Hoài An là người sắc sảo, đối với người khác rất nhiệt tình. Chỉ là, bố có chút không đoán được người này.”
“Bố có biết Dương Hưng của tập đoàn Hoài An không?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Thời ừ một tiếng, gật đầu nói: “Cậu ta là con nuôi của bác An con, tất nhiên là có nghe qua rồi.”
“Con đã xác định được thân phận của Dương Hưng, anh ta là người của Hoàng Long.”
“Cái gì?” Triệu Khải Thời nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.
Tin tức này đối với Triệu Khải Thời mà nói, thật sự là quá chân kinh rồi.
“Hùng, lẽ nào con đang nghi ngờ Dương Hoài An chính là...”
Triệu Hùng cầm ly rượu lên uống một ngụm, nói: “Con cũng chỉ đang hoài nghi mà thôi. Dương Hưng chính là Đao Tu La xếp thứ năm thiên bang, có thân phận rất cao ở Hoàng Long. Bố, sao bố quen biết bác An vậy?”