CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Vườn Hạnh Phúc!

Triệu Khải Nhân đến vườn, đứng trong vườn để thưởng thức hoa.

Ông ta đã nắm quyền điều hành “tập đoàn Khải Thời”, là ước mơ cả đời của Triệu Khải Nhân. Nhưng khi các quyền được tập hợp lại với nhau, Triệu Khải Nhân cảm thấy như đang đi trên lớp băng mỏng.

Ông ta cảm thấy mình đang sống rất khiêm tốn, chẳng khác gì một con rối, để người ta dắt mũi.

Triệu Khải Nhân đã nghe nói về “Thành phố Đà Lạt” và biết rằng anh cả của mình là Triệu Khải Thời đã được chôn dưới sỏi của nó, sống chết không rõ. Theo quan điểm của Triệu Khải Nhân, hy vọng sống sót của Triệu Khải Thời rất là mong manh.

Ông ta vẫn không biết rằng Triệu Khải Thời đã được Triệu Hùng cứu giúp, cả tộc Triệu cũng đã chuyển đến Hải Phòng.

“A!..”

Ngay lúc Triệu Khải Nhân còn đang ngẩn ngơ trong vòng một canh giờ đã bị gai của cành hoa đâm vào.

Bàn tay chỉ ra vết máu, sau khi nặn ra một ít máu, ông ta dùng miệng hút nó.

Nhìn những cành hoa khoe sắc trong vườn, ông ta tự lẩm bẩm: “Dù đẹp đẽ đến mấy cũng có lúc nguy hiểm!”.

Đúng lúc này, Triệu Phúc, chủ nhân của “Vườn Hạnh Phúc”, vội vàng chạy tới. Gọi đến Triệu Khải Nhân: “Cậu hai! Cậu hai!”

Triệu Khải Lễ quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Triệu Phúc, nhíu mày hỏi: “Triệu Phúc, có chuyện gì vậy?”

“Họ Lưu đó… người nhà họ Lưu đến!” Triệu Phúc hoảng sợ nói.

Khi có người nhà họ Lưu đến, vẻ mặt của Triệu Khải Nhân lộ vẻ nghiêm nghị.

Kể từ khi Lưu Vũ Tiến rời khỏi “ cô gái họ Sở” và bị giết bởi Triệu Hùng, nhà họ Lưu đã không cử bất cứ ai đến Hải Phòng trong một thời gian dài.

Triệu Khải Nhân không biết là ai tới, đối với Triệu Phúc nói: “Đi, đưa tôi đi!”

Triệu Phúc đưa Triệu Khải Nhân đến đại sảnh, và nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng giữa đại sảnh với dáng vẻ kiêu hãnh.

“Anh Lý! Ông Triệu đến rồi.” Triệu Phúc rụt rè nói.

Trước đó, “anh Lý” này đã lộ ra võ công với Triệu Phúc và khiến Triệu Phúc hoảng sợ. Vì vậy, Triệu Phúc có chút sợ người này.

Người đàn ông này là do Triệu Hùng giả trang với mục đích khỏa nghiệm Triệu Khải Nhân. Xem ông ta có phải là nội gián nhà họ Triệu không?

Triệu Hùng nói với Triệu Phúc: “Ông chủ Triệu, ông đi ra ngoài trước đi! Tôi và Triệu Khải Nhân có chuyện muốn nói, đừng cho người tới gần nhà này.”

“Anh Lý, đừng lo lắng! Tôi đi thu xếp.” Triệu Phúc cúi đầu nói. Nói xong quay người rời khỏi nhà chính.

Sau khi Triệu Hùng học được “kỹ năng giả giọng”, giọng nói có thể học từ giọng nói của nhiều người khác, đồng thời phát huy tốt nhất. Lúc này, anh đang nói chuyện với Triệu Khải Nhân bằng giọng âm trầm.

“Triệu Khải Nhân, nhà họ Lưu rất không hài lòng với việc làm của ông ở Hải Phòng. Sao đã lâu như vậy mà không đánh bại được tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng?” Đôi mắt Triệu Hùng b ắn ra tia sát khí khiếp người.

“Xin lỗi, anh Lý là...?”

“Làm sao, ông nghi ngờ thân phận của tôi?” Triệu Hùng hừ mũi lấy ra lệnh bài kiếm khí “Tây Giao”.

Nhìn thấy thứ mà Triệu Hùng lấy ra là một đồng bạc, Triệu Khải Nhân vội vàng cúi tay chào Triệu Hùng và cung kính nói: “Anh Lý, thứ lỗi cho tôi vì đã thất lễ. Tôi phải xác nhận thân phận của anh Lý rồi mới dám. báo cáo trung thực.”

“Nói!” Triệu Hùng vẻ mặt uy nghiêm.

Triệu Khải Nhân cho biết: “Mặc dù tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng không có gì đáng nói, nhưng mạng lưới này rất mạnh. Tôi đã chặn các đối tác của họ, nhưng phòng thương mại Tân Thành ở tỉnh Hải Hoa và phòng thương mại thành phố Vinh ở tỉnh Nghệ An, đã giúp tập đoàn Hùng Quang, để biến nguy thành an. Ngoài ra, Triệu Hùng không biết lấy tiền từ đâu. Tôi đã tiến hành một số cuộc chiến tài chính nhưng cuối cùng tôi đã thua thảm hại.”

Sau khi nghe Triệu Khải Nhân báo cáo, Triệu Hùng nặng nề nghiến răng nói: “Hừ! Đồ vô dụng.” Anh đánh bạo nói với Triệu Khải Nhân: “Nhà họ Lưu đã bí mật vun bón cho ông, nhưng ông xem, ông có xứng đáng với nhà họ Lưu?”

Bộp!

Triệu Khải Nhân quỳ xuống đất và nói với Triệu Hùng: “Anh Lý! Triệu Hùng không dễ đối phó chút nào. Cho tôi thêm thời gian và tôi chắc chắn sẽ đánh bại tập đoàn Hùng Quang.”

Khi Triệu Hùng nghe thấy điều này, anh đã chắc chắn rằng Triệu Khải Nhân đang làm việc cho nhà họ Lưu.

Triệu Hùng chế nhạo, từ trong túi lấy ra một viên thuốc giải độc, trong tay nhéo nhéo một cái, nói: “Triệu Khải Nhân, thuốc giải của ông sắp hết hạn rồi. Mùi vị của Tiêu độc không khó chịu sao?”

Nhìn thấy “thuốc giải”, Triệu Khải Lễ hai mắt sáng lên, lo lắng nói: “Anh Lý, anh gửi thuốc cho tôi sao?”

“Tôi có thể cho ông thuốc giải, nhưng là tôi không hiểu một ít chuyện.”

“Anh Lý muốn hỏi cái gì?”

Triệu Hùng trừng lớn ánh mắt nhìn Triệu Khải Nhân, hỏi: “Tôi không hiểu vì sao ông lại phản bội nhà họ Triệu? Ông là con thứ hai của nhà họ Triệu, cũng coi như dưới một người trên vạn người.”

Triệu Khải Nhân thở dài nói: “Như anh đã nói, tôi là con thứ của nhà họ Triệu, đời này không có hy vọng tiếp quản nhà họ Triệu. Mọi việc tôi làm thực ra là để mở đường cho con trai tôi.”

Triệu Hùng đang nghịch “thuốc giải” trong tay, nghe xong lời của Triệu Khải Lễ không khỏi nhíu mày. Không ngờ, nguyên nhân khiến Triệu Khải Nhân trở thành nội gián của dòng họ Lưu ở Nha Trang vốn là để mở đường cho con trai Triệu Khang.

“Ông đúng là một người cha, thật sự vì con trai mà tan nát cõi lòng!” Triệu Hùng chế nhạo.

Triệu Khải Nhân chua chát nói: “Tính tôi đần độn, không giỏi lời nói. Tôi biết rằng cho dù Triệu Khải Thời không trở thành tộc trưởng của nhà họ Triệu, thì cũng không đến lượt tôi trở thành tộc trưởng của nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu bị khống chế, là cơ hội tuyệt vời để tôi chống trả.”

“Bây giờ ông đã đạt được mong ước của mình!” Triệu Hùng nói: “Tuy nhiên, tôi muốn nói với ông một điều”.

“Chuyện gì vậy?” Triệu Khải Nhân hỏi.

Triệu Hùng nói: “Trừ ông ra, tất cả độc dược trong gia tộc họ Triệu đều đã được giải rồi.”

Sau khi Triệu Khải Nhân nghe thấy điều này, khuôn miệng kinh ngạc của ông ta mở ra thành hình chữ “O”, đủ để vừa một quả trứng.

“Không thể! Thuốc này không phải là không giải được sao? Nhà họ Triệu của chúng ta đã mời vài chuyên gia y tế trong và ngoài nước đến, và bọn họ không có khả năng giả được độc dược.”

Triệu Hùng cười nói: “Tôi sẽ không giấu giếm ông! Kỳ thật Triệu Hùng đã giúp giải độc trong cơ thể gia tộc họ Triệu. Trên đời này tuyệt đối có người dùng độc, tự nhiên sẽ có người sẽ giải được nó. Vấn đề này vẫn là bí mật và đã được giữ bí mật. Vì vậy, ông không biết.”

“Anh Lý, vậy thì tôi sẽ đi gặp Triệu Hùng hỏi cho rõ ràng.” Triệu Khải Nhân xoay người rời đi.

“Chờ một chút! Ông đang tìm anh ta lấy thuốc giải cho mình?” Triệu Hùng cười nhạo nói.

Có thuốc giải thực sự, Triệu Khải Nhân đương nhiên không muốn hỏi thuốc giải trước mắt mà nhà họ Lưu đưa cho.

Chỉ cần ông ta uống thuốc giải độc thực sự,  có thể chỉ cần uống một lần giải hết độc, và không bao giờ bị người khác kiểm soát nữa.

Trước khi bị nhà họ Triệu phát hiện, Triệu Khải Nhân muốn dùng mối quan hệ của mình với Triệu Hùng để nhờ anh cho thuốc giải.

Đúng lúc này, giọng nói của Triệu Khải Thời từ ngoài cửa truyền đến.

“Em trai, tôi thật không ngờ cậu lại phản bội nhà họ Triệu?”

Đẩy cửa ra, Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Lễ cùng Triệu Khải Trí bước vào.

“Anh cả! Em Năm, em Tư!” vẻ mặt Triệu Khải Lễ  kinh ngạc: “Anh... sao anh lại ở đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi