CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trên không trung, Triệu Hùng và Vân Nhã ngồi trên đu quay. Từ trong không trung nhìn thấy được cảnh sắc của Hải Phòng.

Nhìn thấy cảnh xe cộ trong thành phố thì Triệu Hùng không kìm được nghĩ tới lúc bản thân mình vừa mới tới Hải Phòng.

Nơi đây lúc đó chỉ là một thành phố hẻo lánh, lúc vừa mới tới thành phố nhỏ này quả thực không thể so sánh được với các thành phố lớn như Hà Nội, Thành Phố Hồ Chí Minh.

Nhưng mà chỉ có mấy năm phát triển thôi mà từng tòa nhà cao ốc mọc lên, các loại xe xa hoa từ từ xuất hiện nhiều trên đường lớn. Bầu không khí của thành phố cũng thay đổi nhiều hơn.

Thành phố nhỏ bé này chớp mắt đã trở thành quê hương thứ hai của Triệu Hùng.

Kể từ sau khi anh phân chia tài sản ở nhà họ Triệu, dựa vào quyền thế của Trần Thiên Trung, chỉ dùng thời gian một năm ngắn ngủi biến mình từ một kẻ vô dụng trở thành hội trưởng thương hội Hải Phòng. Triệu Hùng ở thành phố này tạo nên Ngũ Tộc Thôn và nhà thờ, cảm thấy bản thân mình không thể luôn luôn đặt lợi ích ở trong mắt được, đã đến lúc phải làm việc gì đó cho nhân dân và thành phố này.

Nghĩ tới đây, Triệu Hùng bỏ hết sự u ám trong lòng đi. Anh  chỉ tay ra bờ sông và nói với Vân Nhã:”Con sông này sao chỉ đào có nửa đầu, vậy nửa sau đâu?”

“Ồ, nếu như muốn tiếp tục làm con sông này thì bắt buộc phải có mấy trăm tỷ, nếu không thì không được, nguồn kinh phí có hạn cho nên chỉ có thể đào một chút một.”

“Vậy tại sao không thu hút vốn đầu tư của các khu doanh nghiệp!” Triệu Hùng lại hỏi.

Vân Nhã giải thích: “Anh nghĩ mà xem! Nếu như địa phương xin vốn từ các doanh nghiệp thì các doanh nghiệp đều phải đặt lợi ích của mình trước. Việc làm công ích này thì nào có ai dám bỏ ra nhiều tiền chứ? Sao vậy, anh có cách gì à?”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Tôi thân là hội trưởng của thương hội Hải Phòng cũng nên làm một vài chuyện gì đó cho thành phố này.”

“Tôi ủng hộ anh!” Đôi mắt mỹ miều của Vân Nhã cười tươi cong như một ánh trăng.

Triệu Hùng nhìn Vân Nhã thất thần mấy giây, sau đó thở dài nói: “Vân Nhã, tôi...”

Vân Nhã biết Triệu Hùng muốn nói cái gì, cô ta lên tiếng cắt đứt lời anh: “Được rồi, anh đừng có khuyên tôi nên tìm người đàn ông khác, bản thân tôi muốn cái gì và muốn làm chuyện gì thì tự bản thân tôi biết rõ nhất. Còn anh ấy, phải quan tâm vợ của mình nhiều vào.”

“Vợ của tôi ư? Cô nói Thanh Tịnh ư?” Triệu Hùng nghe thấy thế thì nhăn mày lại.

“Nói thừa, chẳng nhẽ anh còn vợ khác à?”

“Vân Nhã, lời này của cô là có ý gì? Tại sao lại bảo tôi quan tâm Thanh Tịnh nhiều hơn?” Triệu Hùng không hiểu và hỏi lại.

Đôi mắt đẹp của Vân Nhã rơi trên gương mặt của Triệu Hùng, cô ta cong nhẹ môi lên và nói: “Anh không cảm thấy Thanh Tịnh dạo gần đây rất kỳ lạ hay sao?Lúc trước cô ấy luôn nhìn chằm chằm tôi sợ tôi cướp mất anh. Nhưng mà khi anh đi thành phố H, thì cô ấy lại chủ động mời tôi đi ăn cơm, còn nói rằng chỉ cần tôi và anh không làm việc gì quá trớn thì cô ấy sẽ không phản đối tôi và anh gặp nhau.”

Nghe những lời Vân Nhã nói thì Triệu Hùng cũng rơi vào trầm mặc.

Anh cũng cảm thấy kỳ này Lý Thanh Tịnh vợ mình cũng có chút kỳ lạ, vốn dĩ cũng không quá để ý nhưng sau khi nghe những lời Vân Nhã phân tích thì anh cũng cảm thấy bản thân mình thiếu quan tâm tới vợ.

“Cảm ơn cô Vân Nhã!” Triệu Hùng nói.

“Cảm ơn tôi cái gì! Tôi còn đang mong các người ly hôn đấy.”

Vân Nhã chính là một người cứng miệng nhưng nội tâm lương thiện.

Triệu Hùng cảm thấy bản thân mình nợ Vân Nhã quá nhiều, anh nói với Vân Nhã: “Vân Nhã, cô còn rất trẻ, phụ nữ đẹp nhất là ở độ tuổi hai mươi tới ba mươi, hay là...”

“Dừng lại!” Vân Nhã kịp thời ngăn cản lại lời của Triệu Hùng, cô ta nói: “Anh đừng nói mấy cái này với tôi nữa, còn nói nữa là tôi lật mặt đấy.’

“Tôi dẫn anh tới đây là để anh giải tỏa tâm trạng, chứ không phải bảo anh khuyên gì tôi cả.”

Vân Nhã giả vờ tức giận, nhìn thấy Triệu Hùng trầm mặc thì lại cười nói: “Dù sao thì miễn là anh đừng nói với tôi mấy chuyện này nữa là được.”

“Triệu Hùng,  bây giờ chúng ta đang ở trên cao đám phóng viên không thể chụp được gì đâu, chẳng nhẽ anh không muốn làm chuyện gì đó với tôi à?” Vân Nhã cố tình trêu chọc Triệu Hùng.

“Vân Nhã, tôi...”

Vân Nhã thấy bộ dạng ngượng ngùng của Triệu Hùng thì cười nói: “Được rồi, tôi trêu anh thôi. Lúc trước là anh chiếm tiện nghi tôi, bây giờ thì thay đổi rồi, ngay cả vụng trộm cũng không dám. Nếu như không phải tôi biết anh là một người đàn ông thực thụ thì tôi thật sự hoài nghi giới tính của anh có vấn đề đó.”

Triệu Hùng bị Vân Nhã làm cho sợ hãi rồi.

Lúc trước anh và Vân Nhã quả thật có chút dây dưa với nhau, nhưng đó là vì Lý Thanh Tịnh không chịu động phòng với anh.

Thân là một người đàn ông thực thụ, Triệu Hùng đã chiu đựng đủ rồi. Nhưng bây gườ tình cảm của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh như cá gặp nước, lại còn sắp có thêm với nhau hai đứa con rồi. Thân là bố của ba đứa con cho nên Triệu Hùng tất nhiên không muốn làm ra chuyện gì có lỗi với Lý Thanh Tịnh.

Thật may là Vân Nhã chỉ là nói đùa mà thôi, chứ nếu là thật thì Triệu Hùng không biết phải từ chối kiểu gì.

Ngồi liền một lúc hai vòng đu quay thì Triệu Hùng và Vân Nhã cũng nói rất nhiều chuyện.

Hai người cũng coi như là mở lòng với nhau, chỉ là mối quan hệ mập mờ kia vẫn luôn tồn tại.chỉ là không có ai nguyện ý phá vỡ nó mà thôi.

Thẳng tới khi Triệu Hùng và Vân Nhã rời khỏi khu trung tâm thương mọi thì Kỳ Ngọc Phong người quản lý trung tâm lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trong lòng Kỳ Ngọc Phong thầm nói: “Tổ tông này cuối cùng cũng chịu rời đi rồi.”

Khi cấp dưới thông báo rằng Triệu Hùng dẫn theo đại tiểu thư của nhà họ vân tới ngồi đu quay thì Kỳ Ngọc Phong thân là quản lý cho nên vẫn luôn phải âm thầm quan sát và bảo vệ.

Thẳng tới khi Triệu Hùng và Vân Nhã rời đi thi Kỳ Ngọc Phong mới từ trong góc tường đi ra. Căn dặn cấp dưới tất cả mọi chuyện đều bình thường và phải tăng cường đào tạo công nhân viên của trung tâm thương mại hơn.

Chỉ khi có thể đặt hết tinh thần của mình cho trung tâm thương mại thì làm việc mới không xảy ra sai sót được.

Lúc gần chia tay thì Triệu Hùng hỏi Vân Nhã: “Vân Nhã, rốt cuộc thì cuối tuần cô tìm  tôi có chuyện gì?”

“Cuối tuần rồi nói!”

“Tại sao bây giờ không nói/” Triệu Hùng không hiểu hỏi lại.

Vân Nhã cười phong tình nhìn Triệu Hùng và nói: “Bởi vì anh đã đồng ý rằng cuối tuần sẽ gặp tôi rồi,  có như thế thì tôi lại được gặp anh một lần nữa.”

Nghe thấy lý do của Vân Nhã thì Triệu Hùng khóc không được cười cx chẳng xong, trong lòng lại có chút cảm động.

Chỉ trách Vân Nhã không gặp phải người khác mà lại gặp được chính anh.

Hai người có vẻ như đã nói rõ với nhau, nhưng lại dây dưa không dứt được.

Vừa nãy Vân Nhã đi tới trung tâm thương mại với Triệu Hùng cho nên vệ sĩ thân cận của cô ta không đi theo cô ta nữa.bây giờ Triệu Hùng bảo Vẫn Nhã lái xe đi trước còn anh thì lái xe theo sau, một đường đưa cô ta về nhà.

Không ngờ rằng hành động này của anh lại khiến Vân Nhã tưởng bở rằng Triệu Hùng có tình ý  muốn bảo vệ với cô ta.

Khi bóng xe của Triệu Hùng khuất khỏi tầm mắt thì Vân Nhã mới thu ánh mắt của mình lại.

Đột nhiên bên tai Vân Nhã vang lên một giọng nói: “Đừng có nhìn nữa, người cũng đã đi xa rồi.”

Vân Nhã quay đầu lại thì nhìn thấy Vân Đức Trung bố của mình đang đứng ở gần đó, cô lẩm bẩm nói: “Bố, bố xuất hiện từ lúc nào vậy?”

“Nghe thấy tiếng xe thì bố đã ra rồi.” Vân Đức Trung cười nói: “Con nhà đầu này con đặt hết sức chú ý của mình lên trên người Triệu Hùng rồi cho nên tất nhiên là không cảnh giác được bố ở đằng sau lưng con.”

Vân Nhã giậm chân, ngại ngùng nói: “Bố, bố lại cười người ta rồi.”

“Người ta là ai?”

‘Bố...” Vân Nhã đi tới bên cạnh Vân Đức Trung, mặt đỏ bừng nói: “Bố càng già càng hay trêu ghẹo con.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi