CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng trở lại xe, Lý Thanh Tịnh thấy sắc mặt của anh nghiêm trọng, cũng không ở trên xe hỏi về chuyện của anh và Dương Hưng.

Lúc về đến nhà, Lý Thanh Tịnh tò mò quay sang Triệu Hùng hỏi: “Anh và Dương Hưng nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là nói vài câu giận dỗi mà thôi.”

“Giận dỗi? Làm sao vậy?”

Triệu Hùng giải thích nói: “Dương Hưng vì chuyện của Tiểu Lam, vẫn ghi hận anh.”

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe được, nở nụ cười, nói: “Ai bảo anh cứ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?”

“Oan uổng quá! Quan hệ của anh và Tiểu Lam, cũng giống như quan hệ với Minh Tuyết vậy. Bọn anh là thanh mai trúc mã, là mối quan hệ thuần khiết. Sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt?”

“Anh nghĩ như vậy, lẽ nào Tiểu Lam cũng nghĩ như vậy sao? Rõ ràng Tiểu Lam thích anh!”

“Nhưng anh kết hôn cũng có cả con rồi. Sự yêu thích của cô ấy đối với anh có thể là sự sùng bái.”

“Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất! Tiểu Lam đối với anh còn chưa hết hy vọng. Nhưng mà, em nghĩ thời gian sẽ chữa lành mọi chuyện, hy vọng cô ấy có thể bước ra khỏi vũng bùn tình cảm này.”

Trên ghế sa lon, Lý Thanh Tịnh tựa ở đầu vai Triệu Hùng nói: “Kỳ thực, em ngược lại có chút hâm mộ Tiểu Lam.”

“Tiểu Lam người ta còn đang hâm mộ em đó.” Triệu Hùng đúng lúc cắt đứt lời nói của Lý Thanh Tịnh, lo lắng cô sẽ nói tiếp về chuyện của Dương Lam.

“Cũng đúng! Làm người phải biết đủ.” Lý Thanh Tịnh cười cười: “Đúng rồi, không phải anh đã đồng ý dắt Dao Châu đi thủy cung tỉnh Thanh Hóa chơi sao? Lúc nào thì anh đi?”

“Gặp mặt Vân Nhã thì sẽ lên đường, vừa lúc đi cùng với đám người Quân Sư luôn.”

“Sư phụ của anh là người mà Quân Sư kia thích sao?”

“Không biết!” Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Sư phụ anh chỉ dạy anh ba tháng võ công, thay anh gây dựng căn cơ nội công, và một ít quyền cước thông thường. Kỳ thực, anh cũng không phải rất hiểu người sư phụ này. Nhưng nhân phẩm của sư phụ anh không thể chê, trực giác nói cho anh biết, người đàn ông mà Quân Sư thích, chính là sư phụ anh.”

“Nói như vậy, em đối với người sư phụ này của anh, ngược lại có chút tò mò. Nhưng mà, người sư phụ này của anh luôn mang lại cho em cảm giác thần bí.”

“Anh cũng cảm thấy như vậy!” Triệu Hùng cười cười.

Hai vợ chồng ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm, cho tới đêm khuya.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Lý Thanh Tịnh nói cảnh cáo với Triệu Hùng, anh ấy không được phép làm bừa, một tuần chỉ được một lần thôi.

Triệu Hùng nghe xong dở khóc dở cười.

Nhưng mà, lúc này là thời kỳ nguy hiểm. Một lần thoải mái cũng không có, liền vui vẻ đáp ứng.

Hai người nằm nghiêng ở trên giường, Triệu Hùng thò tay ôm thân thể mềm mại uyển chuyển của Lý Thanh Tịnh. Hai người tiếp tục trò chuyện về một vài chuyện riêng tư.

Bỗng nhiên, phía ngoài gió thổi vào cửa sổ, hơi đung đưa.

“Đêm này sao gió lại lớn như vậy?” Lý Thanh Tịnh nói.

Triệu Hùng nói: “Gió xuân không phải như vậy sao! Lúc to lúc nhỏ. Thanh Tịnh, ngủ đi! Dạ nguyệt nhất liêm u mộng, xuân phong mười dặm nhu tình! Đêm nay, anh ôm em ngủ.”

Trên mặt Lý Thanh Tịnh toát ra vẻ ngượng ngùng, rất nhanh liền buồn ngủ, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dao Châu liền chạy tới phòng của Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng. May là, sáng sớm Triệu Hùng đi luyện công, nếu không thì đã thấy cảnh hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ.

“Mẹ, bố bảo hôm nay mang con và anh Văn Hải đi thủy cung tỉnh Thanh Hóa chơi, mẹ đi không?” Dao Châu nháy một đôi mắt to long lanh, hưng phấn hỏi.

Lý Thanh Tịnh từ trên giường ngồi dậy, làn da trắng nõn như mỡ đông, làm cho nam nhân nhìn vào sẽ có hành động phạm tội.

Cô vội vàng đem chăn đắp lên trên người, cười nói với con gái Dao Châu: “Dao Châu, mẹ không đi được! Bảo bố chơi với các con thật vui vẻ nhé.”

“Ừm! Vậy con mặc quần áo nào để đi đây?”

“Chính là bộ kia, trước đó vài ngày mẹ có mua cho con một chiếc váy công chúa màu trắng. Bảo bối của mẹ sau khi mặc vào, xinh đẹp như là một công chúa nhỏ vậy.”

“Con thích cái váy kia! Con sẽ mặc nó.” Nói xong, nhanh như chớp mà chạy mất tăm.

Triệu Hùng luyện công trở về, nhìn con gái ăn mặc rất đẹp đẽ, trang điểm lộng lẫy, liền vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn Dao Châu nói: “Dao Châu, hôm nay con ăn mặc thật xinh đẹp!”

“Bố! Bao giờ thì bố đưa con và anh Văn Hải đi thủy cung vậy?” Dao Châu hỏi.

“Bố đi làm một chuyện, chút nữa trở về sẽ mang các con đi! Các con ở nhà phải nghe lời của mẹ. Ăn cơm nhớ đeo yếm lên, đừng làm bẩn quần áo đẹp như vậy.”

Sau khi ăn xong bữa sáng, trước tiên Triệu Hùng đi một chuyến tới nhà họ Tiêu.

“Thôn Tiêu Dương” trong Ngũ Tộc Thôn đã xây xong, Triệu Hùng khuyên bảo hai anh em Tiêu Dương Hàng và Tiêu Dương Sơn, sớm dời tới Ngũ Tộc Thôn!

Hai anh em nhà họ Tiêu nói, vào ngày mồng một tháng năm, chọn một ngày tốt liền dọn.

Dọn nhà là chuyện lớn, nhà họ Tiêu ở trong Ngũ Tộc, thuộc chi họ thấp nhất.

Hiện nay, chỉ còn lại ba người Tiêu Dương Hàng, Tiêu Dương Sơn và Tiêu Yến, vẫn chờ Nông Tuyền đến ở rể. Để cho Nông Tuyền và Tiêu Yến sinh vài đứa bé.

Triệu Hùng vừa lúc muốn ngày mồng một tháng năm vội vàng tham gia cái hôn lễ mờ nhạt này, nếu nhà họ Tiêu muốn ngày mồng một tháng năm sẽ dọn nhà, liền tùy bọn họ. 

Nhìn đã sắp tới thời gian hẹn với Vân Nhã, Triệu Hùng lái xe chạy đến “Tiệm cà phê Tâm Ngữ”.

Lúc Triệu Hùng đến quán cà phê, Vân Nhã đã chờ ở đó.

Ông chủ của quán quen với Triệu Hùng, biết anh ta là Hội trưởng Thương hội thành phố Hải Phòng.

Không cần Triệu Hùng căn dặn, liền giúp Triệu Hùng mang tới một ly cà phê mác ca.

Vân Nhã gọi một ly cà phê capuchino, dùng thìa cà phê khuấy nhẹ. Nhìn Triệu Hùng hỏi: “Thanh Tịnh ở nhà không?”

“Đang ở nhà!”

“Vậy lúc cô ấy biết chúng ta đơn độc gặp mặt,cô ấy có phản ứng gì?”

Triệu Hùng nhíu mày một cái, không hiểu hỏi Vân Nhã: “Vân Nhã, lời này của cô là có ý gì?”

“Anh thật ngốc! Lần trước tôi khuyên anh nên về nhà quan tâm vợ anh nhiều hơn, anh có hỏi chuyện cô ấy không?”

“Không có!” Triệu Hùng lắc đầu.

“Tôi đây là đang giúp anh kiểm tra vợ mình đấy? Thanh Tịnh để chúng ta gặp mặt, khẳng định có vấn đề. Tôi hoài nghi có phải cô ấy mắc phải căn bệnh hiểm nghèo gì hay không, anh nhất đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Cô!...” Sắc mặt Triệu Hùng sầm xuống.

Vân Nhã nhìn Triệu Hùng đang muốn tức giận, vội vàng giải thích nói: “Tôi không phải đang trù ẻo vợ của anh, mà là suy đoán. Nói thật cho anh biết, tôi có một người chị em tốt, trước đó vài ngày vừa qua đời. Trong nhà có tiền, gia thế hiển hách. Nhưng cô ấy mới vừa hai mươi lăm tuổi, cứ như vậy nói cũng không chịu nói. Cho nên, tôi mới có thể suy đoán, có phải Thanh Tịnh mắc phải bệnh nan y gì không, nên mới muốn chúng ta ở bên nhau?”

“Không có khả năng!” Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Sức khỏe của Thanh Tịnh vẫn rất khỏe mạnh, sau khi cô ấy mang thai, bác sĩ Hoa đã tự mình kiểm tra thân thể cho cô ấy. Thân thể sẽ không xảy ra vấn đề!”

Vân Nhã nhíu đôi mi thanh tú, tự lẩm bẩm: “Vậy thật kỳ quái! Phụ nữ đang yêu đều ích kỷ, cho dù Lý Thanh Tịnh có rộng lượng hơn nữa, nhưng cô ấy biết rõ tôi thích anh, tại sao phải muốn chúng ta đơn độc gặp mặt? Lẽ nào cô ấy đang thử thăm dò chúng ta? Như vậy tâm cơ thật đáng sợ.”

“Cô nghĩ gì thế? Thanh Tịnh mới không có tâm cơ đáng sợ như vậy.” Triệu Hùng lên tiếng phản bác nói: “Ồ! Tôi hiểu rõ rồi, tại sao cô lại muốn tìm tôi? Thì ra, là vì người bạn đã chết kia của cô, tâm trạng của cô không tốt, muốn tìm tôi tâm sự.”

Chân mày Vân Nhã cau nhẹ, gật đầu nói: “Đúng là như vậy! Nhưng mà, tôi cũng muốn thử phản ứng của Lý Thanh Tịnh một chút?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi