CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

“Bọn họ nhất định sẽ đến, chỉ là không biết bọn họ sẽ có thủ đoạn gì.” Triệu Hùng tràn đầy tự tin nói: “Có điều, tôi đã chuẩn bị tốt mọi kế sách, cũng không sợ bọn họ đến làm loạn.”

“Vậy nhà họ Vân làm cái gì bây giờ đây? Tôi đã cử hết tất cả vệ sĩ ưu tú nhất của nhà họ Vân đến biệt thự Bích Vân rồi.”

Lý Thanh Tịnh nở nụ cười nói với Vân Nhã: “Vân Nhã, như vậy đủ phiền phức cho cô rồi. Những việc còn lại cứ để Triệu Hùng làm đi!”

Vân Nhã gật gật đầu.

Ba người họ tiếp tục trò chuyện về những việc liên quan đến hôn lễ của Trọng Ảnh và An Như.

Vân Nhã sau khi biết được chuyện của Trọng Ảnh và An Như thì trong lòng vẫn luôn không ngừng ngưỡng mộ.

Ít ra An Như còn dám cùng người mình thích ở bên nhau, dũng cảm đối đầu với người nhà. Người mà bản thân cô yêu thích, rõ ràng là ở trước mắt, nhưng lại giống như xa cách chân trời góc biển.

Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt ngọt ngào hạnh phúc mà Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh dành cho nhau, càng khiến cho Vân Nhã cảm thấy bản thân mình là một người thất bại.

Sau khi Vân Nhã tìm lý do để rời đi, lái xe chạy đi được một đoạn đường, cô dừng xe lại ở ven bên đường.

Kéo cửa kính xe xuống, dáng vẻ Vân Nhã như mang một bầu tâm sự nặng nề.

Người bên cạnh Vân Nhã đều đang khuyên cô rời khỏi thành phố này, như vậy mới có thể quên đi Triệu Hùng.

Ba của Vân Nhã là Vân Đức Trung từng nói với cô rằng, bất kể Vân Nhã muốn đi đến đất nước nào, ông cũng ủng hộ cô đi.

Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc khi được ở bên nhau của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, khiến cho trong đầu Vân Nhã nghĩ đến việc xuất ngoại.

Là đã đến lúc phải rời đi rồi sao?

Vân Nhã cảm thấy bản thân mình đang rất mệt mõi, chán nản!

Mỗi lần nhìn thấy Triệu Hùng đều muốn kéo xa khoảng cách với anh, lại muốn để ý mối quan hệ giữa hai người. Khi cùng Lý Thanh Tịnh sống chung bên nhau, cũng cố gắng biểu hiện ra bộ dáng không chút quan tâm nào.

Nhưng trên thực tế, không ai hiểu được sự lạc lối trong tim của Vân Nhã.

Hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của Vân Nhã.

Yêu một người rất khó!

Yêu một người đàn ông đã kết hôn còn khó hơn!

Sáu giờ, sáng sớm ngày hôm sau.

Người bên dịch vụ hôn lễ từ sáng sớm đã đi đến hội trường, đem mọi ngóc ngách trong hội trường đều bố trí lại mới mẻ.

Hoa tươi, thảm đỏ, sân khấu đã dựng sẵn, màn hình LED lớn trên sân khấu.

Đây mặc dù là hôn lễ theo phương thức công khai, nhưng dưới sự đồng ý của Trọng Ảnh thì không mời cha sứ đến làm chủ trì hôn lễ. Mà Triệu Hùng đã cho Hồ Dân đi mời Trương Thi Luyến- người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình Hải Phòng đến điều hành buổi lễ.

Trương Thi Luyến là người dẫn chương trình rất được yêu thích trong các chương trình giải trí của đài truyền hình Hải Phòng, có thể làm chủ trì hôn lễ cho bạn của hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, cũng cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

Hôn lễ được tổ chức vào lúc mười giờ buổi sáng, một đầu bếp từ một nhà hàng địa phương nổi tiếng được thuê đến để làm tiệc.

Vừa mới sáng sớm, bọn người Nông Tuyền, Tàn Kiếm đã đến hội trường diễn ra hôn lễ.

Bên phía Trọng Ảnh thì có Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đang giúp đỡ cho anh.

Còn phía An Như thì có Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân đang ở bên cạnh.

An Như vẫn luôn muốn có được sự chúc phúc của cha mẹ, nhưng cha mẹ cô vẫn luôn không hề xuất hiện, điều này khiến cho An Như cảm thấy có một chút gì đó nuối tiếc.

Trong lòng cô cầu mong, chỉ cần cha mẹ không đi cùng với nhà họ Niếp đến phá quấy hôn lễ của cô và Trọng Ảnh là tốt rồi.

An Như biết được, Triệu Hùng đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đối phó với nhà họ Niếp và nhà họ An.

Nếu như vì bản thân cô mà dẫn đến sự xung đột của Triệu Hùng và nhà họ An, An Như không dám nghĩ tiếp đến cảnh tượng đáng sợ này.

Lý Thanh Tịnh nhìn ra được dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề trong lòng của An Như, nên hỏi An Như: “An Như, hôm nay chính là ngày vui của cô và Trọng Ảnh, sao cô trông như đang có rất nhiều tâm sự không vui vậy?”

An Như thở dài một hơi, nói: “Thanh Tịnh, không nói dối gì cô, tôi đang lo lắng nhà họ An sẽ liên kết với nhà họ Niếp đến phá hoại hôn lễ của chúng tôi, đến lúc đó Triệu Hùng sẽ xảy ra mâu thuẩn với bọn họ, điều này khiên tôi cảm thấy rất khó xử!”

Nghe được điều khiến An Như lo lắng, Lý Thanh Tịnh khuyên An Như: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, tất cả cứ để Triệu Hùng xử lí! Tôi tin anh ấy sẽ giải quyết một cách thỏa đáng. Hôm nay là một ngày trọng đại nhất của đời con gái, cô phải nên vui vẻ mới đúng. Cười lên một cái nào!”

An Như mĩm cười, bản thân cô rõ ràng cảm giác được, nụ cười trên mặt rất miễn cưỡng.

Lý Thanh Tịnh nói: “Dáng vẻ của cô như vậy cứ mang tâm trạng này đi dự hôn lễ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Bất kể như thế nào, cô và Trọng Ảnh có thể đi đến được hôm nay đã không hề dễ dàng gì. Tôi tin lúc trước cô cũng đã từng suy xét qua mọi loại hậu quả sau khi rời khỏi nhà họ An. Đừng suy nghĩ nữa, nghĩ càng nhiều chỉ khiến cho bản thân càng thêm phiền muộn.”

An Như nói với Lý Thanh Tịnh rằng: “Thanh Tịnh, cô không hổ là bà chủ mà, tôi cũng bị cô thuyết phục rồi, hiện tại trong lòng cũng thoải mái lên nhiều.”

“Trọng Ảnh và Triệu Hùng bọn họ cũng sắp đến rồi, cô trang điểm xong, chúng ta liền xuất phát!”

“Ừm! Vậy để thợ trang điểm đến giúp tôi trang điểm đi.” An Như ngồi xuống ghế.

Lý Thanh Tịnh bảo Đặng Gia Hân đi gọi chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho An Như.

Nhìn bản thân mình trong gương, An Như mong chờ cuộc sống hạnh phúc sắp tới.

Mặc dù cô và Trọng Ảnh đã ở bên nhau từ lâu, nhưng qua hôn lễ ngày hôm nay, hai người sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng, không còn phải chịu những lời chỉ trích của người khác nữa.

Sau khi An Như trang điểm xong, Lý Thanh Tịnh gọi đuện thoại hỏi Triệu Hùng khi nào đến.

“Thanh Tịnh, anh và Trọng Ảnh còn có Văn Sơn đã đến rồi!”

Âm thanh bên đây vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến. “Cốc, cốc, cốc.”

Hôn lễ được tổ chức theo phong tục hôn lễ của Hải Phòng, nhà trai phải đến nhà gái đón dâu.

Cô dâu hoặc dâu phụ có thể làm khó chú rễ, không mở cửa cho chú rễ vào, cho đến khi cảm thấy sự chân thành của chú rễ có thể làm cho bọn họ động lòng mới được.

“Bọn họ đến rồi!” Lý Thanh Tịnh cười nói với An Như.

An Như lập tức đứng dậy, trong lòng cảm thấy hồi hộp.

Lý Thanh Tịnh nắm tay An Như kéo cô đến trước cửa, thông qua kính trên cửa có thể nhìn thấy Triệu Hùng, Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn đang đứng ở bên ngoài cửa. Cô liền lớn tiếng hỏi bên ngoài:

“Trọng Ảnh, sau khi kết hôn ai sẽ nấu cơm?”

“Tôi sẽ nấu cơm!”

“Vậy ai sẽ rửa bát?”

“Tôi cũng rửa bát!” Trọng Ảnh liền đáp lại.

Lý Thanh Tịnh đến gần An Như nói nhỏ vài tai cô: “An Như, cô còn cái gì muốn hỏi Trọng Ảnh nữa không?”

An Như nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Thanh Tịnh, cô giúp tôi hỏi thử anh ấy, ở đây lúc trước anh ấy có từng quen qua cô gái nào khác không?”

Lý Thanh Tịnh gật gật đầu, lớn tiếng hỏi: “Trọng Ảnh, cậu có từng quen cô gái nào khác không?”

“Không có, tuyệt đối không có!” Trọng Ảnh lập tức phủ nhận.

Triệu Hùng thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền liên tiếng: “Thanh Tịnh, thời gian không còn sớm rồi. Chúng ta hay là cùng An Như xuất phát thôi!”

“Này phải xem ý kiến của An Như thế nào!” Lý Thanh Tịnh đáp lại một câu.

Đặng Gia Hân thuận tay mở cửa ra, chỉ thấy Trọng Ảnh toàn thân mang đồ vest giày da, bộ dáng đẹp trai hơn rất nhiều so với thường ngày.

Trọng Ảnh tặng bó hoa tươi trong tay mình cho An Như, ánh mắt không rời khỏi cô, nói: “An Như, hôm nay em rất đẹp!”

An Như không phải người đẹp xuất sắc, nhưng làn da đặc biệt trắng tươi tắn, cô thuộc kiểu người hiền lành, dịu dàng.

An Như sau khi nhận lấy bó hoa tươi, cô nói với Trọng Ảnh: “Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Trọng Ảnh tự nhiên cũng hiểu được ý trong lời nói của An Như, khẽ gật gật đầu, chìa tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của An Như, nói: “Bất kể là nhà họ Niếp hay nhà họ An cũng không quan trọng! Ai cũng không thể mang em rời khỏi bên cạnh anh. Đi thôi! Chúng ta hãy đi chào đón cuộc sống hạnh phúc của chúng ta.”

Vừa nói, anh vừa khom xuống ôm lấy An Như, chầm chầm bước ra khỏi phòng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi