CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Niếp Ngọc Hân có chút ngơ ngác!

Nhà họ Niếp thế nhưng lại là nhà giàu nhất tỉnh Sơn Lâm đó!

Bố mình đường đường là Niếp Cửu Long tại sao lại quỳ xuống trước mắt người đàn ông này.

Liền nghe Niếp Cửu Long cầu xin tha thứ từ Trác Kỳ: “Ngài Trác, cứu tôi!”

Niếp Cửu Long mặc dù không biết Trác Kỳ đã động tay chân gì với mình, nhưng thân thể của bản thân trước giờ luôn luôn rất tốt, làm sao lại vô duyên vô cớ bị bệnh nan y. Huống chi, bệnh tình của mình kì quái lạ thường, đến cả giám đốc y học có thẩm quyền khi gặp phải chứng bệnh này cũng bó tay chịu trói. Cho nên, Niếp Cửu Long đi đến kết luận, bệnh tình của mình nhất định có liên quan đến người tên Trác Kỳ này.

Trác Kỳ không để ý đến Niếp Cửu Long, trong ánh mắt mang theo vài phần cuồng nhiệt, nhìn Niếp Ngọc Hân hỏi: “Cô Nhiếp, cô nguyện ý ở lại qua đêm với tôi để đổi lấy mạng cho bố mình sao?”

“Tôi...” Niếp Ngọc Hân ra vẻ trầm ngâm một chút, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Trác Kỳ, môi đỏ khẽ nhếch nói: “Tôi nguyện ý!”

Niếp Cửu Long nghe con gái Niếp Ngọc Hân trả lời thì trong lòng thở dài nhẹ nhõm, âm thầm nói: “Đúng là nuôi đứa con gái này thật không uổng phí!”

Mọi người thực ra không hề biết Niếp Ngọc Hân căn bản chính là một người phụ nữ lăng nhăng, đào hoa lại còn đa tình. Ỷ vào việc nhà họ Niếp có tiền có thế, đã cùng nhiều anh công tử đẹp trai và trai bao ở thành phố Vân Sơn phát sinh nhiều quan hệ thân mật. Chỉ cần có thể lọt vào tầm ngắm của Niếp Ngọc Hân thì sẽ không trốn khỏi bàn tay của cô. 

Đương nhiên, Niếp Ngọc Hân chưa từng nảy sinh tình cảm với những tên đàn ông đó. Trong mắt của cô, những tên đàn ông đó chỉ là thèm nhỏ dãi cơ thể của cô. Cô sẽ không bao giờ cho phép đám đàn ông đó mượn cơ hội trèo lên người cô để tiến vào nhà họ Niếp.

Chỉ có điều!

Người đàn ông đẹp trai trước mắt này khiến cho hai mắt Niếp Ngọc Hân tỏa sáng. Niếp Ngọc Hân chưa bao giờ thấy có người nào sẽ khiến cho bố mình phải quỳ xuống như thế nào. Đồng thời, trong lời nói của ông cũng tràn đầy cung kính. Cho nên, Niếp Ngọc Hân chỉ làm bộ căng thẳng một chút, sau đó lập tức sảng khoái đồng ý.

Trác Kỳ lấy ra từ trong túi áo một cái hộp, từ trong hộp lại lấy ra một viên thuốc to chừng một hạt đậu, đưa tới trước mặt Niếp Cửu Long, nói: “Uống lấy viên thuốc này! Căn bệnh này của ông không có thuốc chữa, chỉ có thể uống thuốc giải định kì thì mới duy trì tính mạng của ông được. Cho nên, ông trở về suy nghĩ thật kĩ nhà họ Niếp cần hợp tác với chúng tôi như thế nào! Để lại con gái ông ở đây, còn lại mau mau cuốn xéo đi cho tôi.”

Niếp Cửu Long cầm lấy thuốc giải, vội vàng nhét vào miệng. Vừa mới đưa vào có cảm giác tê dại ở quanh miệng, nhưng sau khi trôi vào trong cơ thể lập tức có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Đến nay căn bệnh lạ của mình vẫn không thể tra ra rốt cuộc là loại bệnh gì. Có thể khẳng định, Trác Kỳ này là một cao thủ, hơn nữa còn là một cao thủ thâm sâu khó lường. Tính mạng của ông đã bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, phía sau Trác Kỳ lại còn có nhà họ Lưu ở Nha Trang làm chỗ dựa. Cho nên sau khi Niếp Cửu Long lấy được thuốc giải, liền đến cả rắm cũng không dám thả, ảm đạm rời đi.

Sau khi Niếp Cửu Long rời đi, ánh mắt Niếp Ngọc Hân ánh ánh hoa đào, nhìn Trác Kỳ nói: “Anh Trác, anh rất đẹp trai!”

Trác Kỳ duỗi bàn tay to ra, ôm lấy eo thon của Niếp Ngọc Hân, đôi mắt không kiêng nể mà quét tới quét lui trên bộ ngực đầy đặn của Niếp Ngọc Hân. Nở nụ cười cổ quái rồi nói: “Tôi đã sớm nghe nói, dáng dấp cô cả nhà họ Niếp mặc dù xinh đẹp, nhưng tác phong lại không biết kiềm chế. Hiện tại xem ra, quả nhiên là một cô nàng dâm đãng.”

“Ôi chao! Anh tại sao lại nói người ta như thế chứ.” Niếp Ngọc Hân nắm đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đập lên người Trác Kỳ.

Trác Kỳ chặn ngang lời ôm lấy Niếp Ngọc Hân, trực tiếp đi đến trên giường.

“Á! Tôi không thích đàn ông không sạch sẽ, anh gấp gáp cái gì? Chúng ta đi vào phòng tắm một chút, ta...”

Lời còn chưa nói hết, liền bị Trác Kỳ trực tiếp ném lên giường. Sau đó, Trác Kỳ trực tiếp nhào tới phía Niếp Ngọc Hân.

Ngày hôm sau, lúc Niếp Ngọc Hân từ khách sạn rời đi, thần sắc tràn đầy vui sướng. Thỉnh thoảng còn khẽ ngân nga, hiển nhiên là tâm tình không tệ.

Vừa tới sảnh khách sạn, một vệ sĩ của nhà họ Niếp tiến lên đón, nói với Niếp Ngọc Hân: “Cô chủ, cô cuối cùng cũng đi ra. Ông chủ để tôi ở đây trông coi cô, đón cô trở về!

“Đón tôi để làm gì?” Niếp Ngọc Hân liếc mắt, ngạo mạn nói: “Tôi có thể tự mình nhớ đường về nhà, không cần đến các ngươi phải đi đón.”

“Tôi cũng chỉ là tuân theo mệnh lệnh của chủ tịch!”

“Vậy thì đi thôi!”

Ánh mắt ghét bỏ của Niếp Ngọc Hân liếc qua vệ sĩ, lắc lắc bờ mông, chân đạp giày cao gót, bước đi khoa trương phù phiếm, đi trước rời khỏi khách sạn.

Niếp Cửu Long không dám nói cho bà xã biết đêm qua con gái qua đêm cùng Trác Kỳ.

Thấy con gái trở về, Niếp Cửu Long vội vàng đi ra nghênh đón.

“Ngọc Hân, con cuối cùng trở về!” Trong lòng Niếp Cửu Long có chút băn khoăn. Nếu không phải vì cứu mình, con gái cũng không cần cùng Trác Kỳ qua đêm. 

Thực ra, cả hai người Trác Kỳ cùng Niếp Ngọc Hân đều nhắm đối phương làm con mồi. Cho dù không phải là vì cứu Niếp Cửu Long, nếu như Niếp Ngọc Hân nhìn thấy Trác Kỳ đẹp trai ngời ngời hiên ngang phong độ như thế thì cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để làm cho đối phương thần phục dưới váy của mình. 

Nhưng mà sau khi hai người trải qua một đêm phong lưu hôm qua, người bị chinh phục lại là Niếp Ngọc Hân. Niếp Ngọc Hân xưa nay không để đàn ông vào mắt, cho rằng đời người nên tiêu diêu tự tại. Cho nên, đàn ông bên người nhiều vô số kể. Nhưng đêm qua cô bị Trác Kỳ bắt làm tù binh từ thể xác cho đến tinh thần.

Niếp Ngọc Hân nhìn bố mình Niếp Cửu Long, lạnh giọng nói: “Niếp Cửu Long, tôi trở về đây để truyền lời. Ngài Trác nói, ông đã bị trúng độc mà chỉ có anh ấy mới có thuốc giải. Bởi vậy ông nên ngoan ngoan nghe lời thì còn có thể sống qua ngày. Nếu không dạ dày và ruột sẽ thối rữa cho đến chết.”

“Con... Con gọi bố là cái gì?” Tay Niếp Cửu Long chỉ vào Niếp Ngọc Hân, tức giận đến toàn thân phát run.

Niếp Ngọc Hân ngạo mạn nói: “Tôi hiện tại là người phụ nữ của ngài Trác. Không phải chính ông là người kêu tôi qua đêm với anh ấy sao? Thế nào, bây giờ lại còn muốn trách mắng tôi sao.”

Niếp Cửu Long cho là con gái còn đang giận mình, vốn định tát cô một cái. Ngẫm lại, cuối cùng vẫn hạ tay xuống.

Niếp Cửu Long thở dài, nói: “Ngọc Hân, là lỗi của bố. Con nếu có trách, thì hãy trách bố không tốt!”

“Tôi không trách ông, tôi chỉ thay mặt ngài Trác trở về truyền lời. Năng lực của ngài Trác chỉ là một góc của tảng băng. Nếu chọc giận nhà họ Lưu ở Nha Trang, nhà họ Niếp liền muôn đời không vực dậy được. Ông cần hiểu rõ điều đó!”

Niếp Cửu Long cảm thấy con gái Niếp Ngọc Hân của mình có điều gì không ổn lắm. Nếu như có trách tội mình thì cũng chỉ là nhất thời nói nhảm thôi, tại sao lại há miệng ngậm miệng đều thay Trác Kỳ nói chuyện.

“Con…” Niếp Cửu Long giơ bàn tay lên muốn cho Niếp Ngọc Hân một bạt tai.

Niếp Ngọc Hân lạnh giọng nói: “Niếp Cửu Long, hiện tại tôi là người của ngài Trác, ông nếu dám đánh tôi thì cũng đừng hòng có thuốc giải, chờ ruột và dạ dày nát rữa mà chết đi!”

“Ngọc Hân, con điên rồi! Bố thế nhưng là bố của con? Cái người Trác Kỳ kia chính là muốn lợi dụng nhà họ Niếp chúng ta làm bia đỡ đạn, bố không có đáp ứng anh ta.” Niếp Cửu Long rống lên một cách bất lực.

“Thế nào, ông còn không nhìn rõ tình thế trước mắt? Nhà họ Nhiếp coi như lợi hại thì có lợi hại bằng anh Trác không? Có lợi hại bằng nhà họ Lưu ở Nha Trang không? Bố à! Ông đừng tự lừa mình dối người. Thuận theo bọn họ, nhà họ Niếp chúng ta mới còn có đường sống. Nếu không thì chỉ còn một con đường chết! Còn nữa, mấy ngày nay tôi đều sẽ đi theo ngài Trác. Các người không cần tới tìm tôi, sau khi tôi cùng anh Trác phong lưu vui vẻ xong, tự nhiên sẽ trở về.”

“Con... con còn không có liêm sỉ?”“Tôi không có liêm sỉ?” Niếp Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nói: “Ông để cho con gái ruột của mình đi ngủ cùng người đàn ông khác. Ông có từng nghĩ tới liêm sỉ của tôi sao? Vừa hay, tôi cùng ngài Trác chỉ là thuận theo nhu cầu. Cũng muốn cảm ơn người bố là ông đây đã tạo cơ hội, tôi chính là thích ngài Trác đấy!” Nói xong, vung mạnh túi trong tay về phía sau, giẫm lên giày cao gót, quay người rời khỏi nhà họ Niếp. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi