CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Giản Văn Hùng nói ra lời này, không chỉ khiến Triệu Hùng kinh sợ, mà đến Trần Thiên Trung cũng sợ ngây người.

Trần Thiên Trung cùng Giản Văn Hùng quan biết rất lâu, cho tới bây giờ không biết ông ấy cũng biết xem tướng.

Giản Văn Hùng buông tay ra, nói với Triệu Hùng: “Tôi thích nghiên cứu dịch kinh, mệnh lý. Triệu thuộc mệnh Phật Đăng Hoả, mà vợ cậu lại là mệnh Đại Hải Chi Thuỷ. Mệnh Thuỷ khắc chế mệnh Hoả, khiến vợ cậu thay cậu gánh chịu cực khổ, bảo đảm cả đời anh Hùng bình an. Nhưng khiến vợ cậu vậy mà...”

“Vợ của tôi như thế nào?” Triệu Hùng gấp giọng hỏi Giản Văn Hùng.

Giản Văn Hùng lắc đầu, nói với Triệu Hùng: “Đây là thiên cơ, hoặc có lẽ là ta phỏng đoán không được chuẩn xác. Thiên cơ thì không thể tiết lộ được!”

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, đối Giản Văn Hùng hỏi: “Ông Giản, ông hẳn là chưa gặp qua vợ của tôi đúng không?”

“Chưa gặp qua!” Giản Văn Hùng nhẹ gật đầu.

Triệu Hùng không thể hiểu hỏi: “Vậy ông làm sao có thể suy đoán ra mệnh của vợ tôi?”

Giản Văn Hùng cười cười, nói: “Kinh dịch là viên ngọc quý của nền văn hóa của chúng ta. Tôi xem tướng mạo của anh Hùng, liền có thể suy đoán ra vợ cậu. Sự nghiệp của vợ cậu sẽ biến đổi bất ngờ, về sau cũng sẽ có chấn động lớn. Nhưng mà thiên mệnh không thể trái, tôi cũng không có cách nào.”

Nếu như là giang hồ thuật sĩ bình thường, Triệu Hùng khẳng định khinh thường phải chú ý, thậm chí sẽ mắng đối phương là lừa đảo. Nhưng Giản Văn Hùng này là ông chủ đứng sau nhiều phòng đấu giá nổi danh cả nước, nói với mình những điều này lại cùng chuẩn xác, khiến Triệu Hùng không thể không tin.

Nhưng Triệu Hùng không tin hôm nay Trần Thiên Trung kêu mình tới là để Giản Văn Hùng đoán mệnh lý cho mình.

Triệu Hùng hỏi phương thức liên lạc của Giản Văn Hùng, nói ngày sau có việc muốn nhờ dạy bảo.

Đây là thầy đoán mệnh thứ hai xuất hiện trong cuộc đời của Triệu Hùng sau khi quen biết Lưu Ngũ Khuyết.

Lưu Ngũ Khuyết là hậu nhân của Thần Toán Tử Lưu Bá Ôn thời Minh. Còn Giản Văn Hùng này là do nghiên cứu kinh dịch ra được, kinh dịch thực sự thần kỳ như vậy sao?”

Điều này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Triệu Hùng.

Sau khi ba người ngồi xuống lần nữa, Trần Thiên Trung rót trà ngon đã sớm pha cho Triệu Hùng một chén. Nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, những thứ hàng trước kia của chúng ta, đa số đều do ông Giản đây ra tay. Cho nên, ông Giản muốn gặp cậu.”

Triệu Hùng đương nhiên biết “hàng” trong miệng Trần Thiên Trung là ám chỉ vàng bạc châu báu mà hắn đào được từ kho báu của nhà họ Triệu.

Giản Văn Hùng này có khả năng lấy ra hàng chục tỷ đô la cùng một lúc, ông ta thực sự là một nhân vật khó lường. Tưởng như không có tiền, không có quyền, nhưng ông ấy lại là một người giàu có vô hình!

“Ông Giản, ông tới tìm tôi hẳn không phải là muốn coi bói cho tôi chứ? Có chuyện gì sao?” Triệu Hùng uống một ngụm trà, nhìn Giản Văn Hùng hỏi.

Giản Văn Hùng cười cười, nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng thật sự là miệng lưỡi nhanh nhẹn. Không tồi! Tôi tìm cậu, hoàn toàn chính xác không phải để xem mệnh cho cậu. Chỉ là thấy anh Hùng mệnh lý thanh kì, cả gan nói thêm vài câu, hi vọng anh Hùng không trách.”

“Sẽ không! Sẽ không đâu!” Triệu Hùng cười cười.

Giản Văn Hùng nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, nếu những vàng bạc tài bảo kia đã từ trong tay cậu chảy ra. Vậy thì tôi cũng không gạt cậu, cậu nếu còn có dạng hàng này, lúc nào cũng có thể bán cho tôi. Con người tôi người đối với vàng bạc tài bảo, đồ cổ tranh chữ của các triều đại cảm thấy hứng thú vô cùng. Cậu có bao nhiêu, tôi liền mua bấy nhiêu. Về phần phương diện giá tiền, tuyệt đối dễ thương lượng. Cậu có thể mời nhà giám định ước lượng một chút, cam đoan sẽ không thấp hơn giá thị trường.”

“Có bao nhiêu mua bấy nhiêu?” Triệu Hùng giật mình.

Giản Văn Hùng nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!”

Nghe Giản Văn Hùng nói, Triệu Hùng yên tâm lại.

Anh đang lo về sau làm sao đem vàng bạc tài bảo cùng đồ cổ trong tay để ở đâu. Mà Giản Văn Hùng này là ông chủ đứng sau nhiều phòng đấu giá nổi danh cả nước, khẳng định là không lo nguồn tiêu thụ. Sẽ an toàn hơn nhiều nếu bán loại bạc chính thức này cho những thương nhân như Giản Văn Hùng.

“Yên tâm đi, ông Giản! Về sau nếu tôi có hàng, sẽ ngay lập tức báo cho ông. Chỉ là giao dịch giữa chúng ta, vẫn xin giữ bí mật mới tốt.”

Giản Văn Hùng cười nói: “Anh Hùng yên tâm! Tôi đã làm nghề này mấy chục năm, quy củ vẫn là hiểu được. Đúng rồi, trong tay ngươi còn có kỳ trân dị bảo gì muốn bán, có thể để cho ta nhìn một chút.”

Hiện tại Triệu Hùng tài chính dư dả, vẫn chưa muốn đem đồ cổ tranh chữ trong tay bán đi. Nói với Giản Văn Hùng nói: “Ông Giản, trong nhà chính xác còn có một số đồ cổ. Chỉ là, tôi tạm thời không thiếu tiền, chưa nghĩ đến việc bán. Chờ lúc tôi có ý đem bán, lại cho gọi điện thoại cho ông Giản, mời ngài tới nhìn xem, ngài thấy thế nào?”

“Được!” Giản Văn Hùng nhẹ gật đầu. “Khó được như hôm nay cùng anh Hùng quen biết, hôm nay liền quấy rầy ông Trần một chút. Giữa trưa cùng uống hai chén, như thế nào?”

Trần Thiên Trung cười ha ha một tiếng, nói: “Khó có lúc ông Giản có nhã hứng! Bình thường muốn mời ông ăn cơm, ông cũng không chịu nể mặt. Vẫn là cậu chủ nhà tôi mặt mũi lớn a! Tôi bây giờ xuống phân phó phòng bếp đi làm đồ ăn. Vừa vặn, bọn họ vừa bắt được một ít cá bống, nấu lên nếm thử.”

Ba người một bên uống trà, một bên hàn huyên, hầu hết đều nói về giá thị trường và triển vọng của một số đồ cổ, thư pháp và hội họa.

Trong lúc đó Triệu Hùng có mấy lần cố ý nhắc tới mệnh lý của mình cùng bà xã Lý Thanh Tịnh. Giản Văn Hùng đều lấy lý do thiên cơ bất khả lộ, uyển chuyển cự tuyệt.

Triệu Hùng thấy Giản Văn Hùng không chịu nói, cũng hiểu đây là quy củ của bọn họ, liền không có hỏi lại.

Không khí bữa cơm trưa vô cùng vui vẻ!

Triệu Hùng không nghĩ tới cùng hai lão già này ăn uống thoải mái đến như thế, không khỏi cùng Giản Văn Hùng và Trần Thiên Trung uống nhiều mấy chén.

Sau khi về đến nhà về, Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng một thân mùi rượu, nhẹ chau lại đôi mi thanh tú oán trách nói: “Anh lại lái xe khi uống rượu phải không?”

“Uống hai chén!” Triệu Hùng nào dám nói thật.

Anh đã từng có một lần lái xe bị say bị đưa đến cục cảnh sát. Nếu nói tình hình thực tế cho Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh chắc chắn sẽ trách cứ hắn.

Lý Thanh Tịnh nghiêm mặt, khuyên ngủ Triệu Hùng: “Về sau lúc lái xe, không cho phép anh uống rượu. Hoặc là gọi người lái hộ, hoặc là gọi người tới đón anh.”

“Được được được! Trời lớn, đất lớn, bà xã lớn nhất! Về sau không uống rượu nữa, được rồi chứ?”

“Như vậy còn tạm được!” Lý Thanh Tịnh trong lòng rất vui mừng.

Mặc kệ Triệu Hùng ở bên ngoài có năng lực cỡ nào, trong nhà anh luôn là một người chồng tậm tâm.

“Đúng rồi, anh cùng ai uống rượu vậy? Ông Trần không phải nói muốn giới thiệu người cho anh gặp mặt sao? Giới thiệu ai vậy?” Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.

“À! Người đó tên là Giản Văn Hùng, tuổi tác không khác ông Trần lắm. Nhưng mà...”

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng một bộ ấp a ấp úng, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, gặng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà, người đó dường như tinh thông mệnh lý. Vừa thấy mặt, liền nói với anh một chút chuyện không giải thích được.”

“Rốt cuộc nói cái gì vậy?” Lý Thanh Tịnh gặng hỏi.

“Ông ấy nói anh là mệnh Phật Đăng Hoả, mà em là mệnh Đại Hải Chi Thuỷ. Nói em thay anh tiếp nhận cực khổ, bảo đảm cho anh cả đời bình an! Mà mệnh số của em có khả năng sẽ gặp kiếp nạn gì đó!”

Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói, không khỏi giật mình kêu lên.

Cô gấp giọng hỏi Triệu Hùng: “Ngài Giản kia thật sự là nói như vậy?”

“Đương nhiên là nói như vậy. Thanh Tịnh, em sẽ không nghĩ là anh đang bịa chuyện chứ?”

“Vậy anh có phương thức liên lạc của ông Giản không?” Lý Thanh Tịnh sợ làm cho Triệu Hùng hoài nghi, giải thích nói: “Em muốn hỏi ông Giản này, nếu như cái này kiếp nạn này xảy ra thì có phương pháp phá giải hay không? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi