CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Hôm sau!

Mã Bá Lộc chuẩn bị một chút quà tặng, để Kim Châu nữ giả nam trang, cũng mang theo một vệ sĩ khác, tới chào hỏi nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Lưu Hải Yến đang ở trong phòng của chị gái cô ta là lưu thảo vân, cũng không biết gì về chuyện này.

Sau khi Trác Kỳ nhân được thông báo từ quản gia, lông mày hơi nhíu lại, ông hỏi quản gia: “Mã Bá Lộc đến cùng ai?”

“Chỉ dẫn theo hai cái vệ sĩ!”

“Vậy thì để cậu ta vào đi! “ Trác Kỳ nói với quản gia.

Quản gia vừa muốn rời đi, liền nghe Trác Kỳ lại nói thêm một câu: “Để cho hai vệ sĩ kia chờ ở hoa đình đi.”

“Vâng, tôi biết rồi!”

Quản gia lên tiếng, quay người rời đi.

Một lát sau, quản gia mang theo Mã Bá Lộc đi tới  phòng của Trác Kỳ.

Trác Kỳ cùng Mã Bá Lộc là lần đầu tiên gặp mặt, ông nhìn thấy trong tay Mã Bá Lộc cầm theo quà tặng, lên tiếng chào hỏi với Mã Bá Lộc nói: “Cậu Mã, nghe danh đã lâu! Tôi gọi là Trác Kỳ, là đại quản gia của nhà họ Lưu.”

Mã Bá Lộc đã nghe nói qua chuyện này từ lâu, nhẹ gật đầu, nói với Trác Kỳ: “Bố tôi từ Đông Bắc có một ít nhân sâm, linh chi, lộc nhung, đặc sản địa phương, ông bảo tôi mang tới thăm viếng bác Lưu một chút.”

“Bây giờ đang lúc ông chủ bế quan, hiện tại không tiện gặp khách! Cậu Mã, còn có chuyện gì khác sao?”

“Vậy Lưu Vũ Tiến có ở đây không? Nghe nói hai chân anh ấy tàn tật, tôi nghĩ thăm viếng thăm anh ấy.”

“Có!” Trác Kỳ nói với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã đi theo tôi!”

Mã Bá Lộc nhẹ gật đầu, đi theo Trác Kỳ đi đến gian phòng của Lưu Vũ Tiến.

Hoa đình nhà họ Lưu!

Kim Châu đứng ở hoa đình nhìn chung quanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn xem  mỗi một người qua lại ở nơi này.

Đợi một hồi sau, Kim Châu biết nếu như còn chờ đợi như vậy, cũng không phải là cách hay.

“Người anh em, nhà vệ sinh ở đâu đó? Tôi muốn vệ sinh một chút.” Kim Châu nói với một vệ sĩ của nhà họ Lưu.

“Đi thẳng, đi đến cái giao lộ thứ ba thì rẽ phải, lại đi về phía trước khoảng một trăm năm mươi mét, có nhà vệ sinh công cộng!”  Vệ sĩ nhà họ Lưu giọng điệu ngạo mạng nói.

Kim Châu nói một tiếng: “Cảm ơn!”

Cô đi về phía nhà vệ sinh công cộng.

Sau khi Kim Châu rẽ vào một góc, lại không biết nên đi đâu để tìm em gái Ngân Châu.

Nhà họ Lưu thật sự là quá lớn, nhìn qua toàn bộ khu kiến trúc, chia làm sân ngoài cùng sân trong. Mà vị trí mà Kim Châu đang đứng, vẫn còn đang ở sân ngoài.

Cô làm bộ đi nhà vệ sinh, may mắn trong nhà vệ sinh không có người khác, điều này khiến Kim Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi quay về, Kim Châu giả bộ như đang lạc đường, đi về phía sân trong.

Vừa tới cổng sân trong, liền bị ngăn lại.

Vệ sĩ thấy Kim Châu lạ mặt, ngăn lại Kim Châu quát hỏi: “Đưa ra lệnh bài thông hành!”

Lệnh bài?

Làm sao Kim Châu có cái lệnh bài gì đó được, vội vàng giải thích cho đối phương nói: “Tôi là vệ sĩ của cậu Mã. Thật xin lỗi, anh trai! Tôi lạc đường.”

“Ồ! Thì ra là người nhà họ Mã à? Đi hoa đình chờ đi”

“Đúng rồi đó, tôi chính là từ hoa đình tới đi nhà xí. Xin hỏi, nên trở về như thế nào?”

Vệ sĩ chỉ đường cho Kim Châu.

Kim Châu nhìn thấy nhà họ Lưu canh phòng nghiêm ngặt, nói với đối phương nói một tiếng “cám ơn!”, không dám dừng lại lâu.

Trong gian phòng của Lưu Vũ Tiến, sau khi Trác Kỳ mang theo Mã Bá Lộc đi vào gian phòng của Lưu Vũ Tiến, Lưu Vũ Tiến lặng lẽ nhìn Mã Bá Lộc nói: “Mã Bá Lộc, cậu đến đây để xem trò cười của tôi sao?”

Mã Bá Lộc không nghĩ tới, hai chân Lưu Vũ Tiến đều tàn tật rồi mà tính khí vẫn còn lớn như thế!

“Lưu Vũ Tiến, tôi đại diện bố tôi tới đưa thuốc bổ cho bác Lưu, thuận tiện tới nhìn anh một chuyến. Nếu như anh không chào đón tôi, coi như thôi vậy!”

Lưu Vũ Tiến hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu có thể có lòng tốt như vậy sao? Đừng ở đây giả mù sa mưa!”

Mã Bá Lộc thấy Lưu Vũ Tiến không chào đón mình, biết là bởi vì chuyện của Triệu Hùng. Anh lo lắng nếu như cứ kéo dài thời gian, Kim Châu sẽ gây ra họa lớn ở nhà họ Lưu, hờn dỗi nói với Lưu Vũ Tiến: “Xem ra, không hợp ý thì không thể nói nhiều dù là nữa câu! Anh tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, trực tiếp quay người rời đi phòng Lưu Vũ Tiến.

Trác Kỳ theo sát Mã Bá Lộc cũng lui ra khỏi phòng Lưu Vũ Tiến.

Nhà họ Mã không chỉ là nhà giàu nhất Nha Trang, hơn nữa đó chính là nhà giàu nhất Hải Nam.

Nhà họ Lưu cùng nhà họ Mã mặc dù giao tình không sâu, nhưng trưởng tộc nhà họ Lưu đã cố ý dặn dò qua với Trác Kỳ, đừng đi tuỳ tiện trêu chọc nhà họ Mã. Cho nên, Trác Kỳ còn phải nể nang mặt mũi của Mã Bá Lộc.

Sau khi Trác Kỳ đuổi kịp Mã Bá Lộc, anh ta đã lên tiếng xin lỗi với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã, tôi thành thật xin lỗi, cậu chủ nhà tôi cậu ấy bởi vì mất đi hai chân,tính tình vẫn luôn rất tồi tệ.”

“Có thể hiểu được!” Mã Bá Lộc nhẹ gật đầu. “Anh Kỳ xin dừng bước! Tôi phải về rồi.”

“Để tôi tiễn cậu Mã!” Trác Kỳ nói.

Mã Bá Lộc “Ừ! “ một tiếng, cũng không từ chối.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lưu, trên đường trở về, Mã Bá Lộc ngồi trên xe nói với Kim Châu: “Cô Kim Châu, cô đã thấy rồi đúng không? Nhà họ Lưu canh phòng nghiêm ngặt, đến cả tôi cũng không được tự do đi lại. Cô vẫn nên chờ ở Nha Trang đi thôi, tôi sẽ chậm rãi giúp cô nghe ngóng tin tức của cô Ngân Châu!”

Kim Châu hôm nay đi theo Mã Bá Lộc đi tới nhà họ Lưu, đã chính mắt thấy hết thảy, biết Mã Bá Lộc không nói dối.

Nhưng từ khi cô từ Vân Hương đến đây, đều đã hơn nửa tháng. Ngoại trừ biết chung độc bắt nguồn từ nhà họ Lưu ở Nha Trang và chuyện này rất có thể có liên quan đến em gái Ngân Châu ra, những thứ khác đều mờ mịt không có đầu mối.

Nếu như chờ đợi thêm nữa, cũng không biết phải chờ tới lúc nào.

Kim Châu thở dài, nói với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã, bởi vì chuyện của tôi mà đã làm cho anh nhọc lòng rồi. trước tiên tôi sẽ chờ thêm mấy ngày nữa xem sao, sau đó mới quyết định!”

“Cũng tốt! Vậy thì hãy an tâm ở lại nhà họ Mã đi. Tôi sẽ phái người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm những chuyện của nhà họ Lưu bên này. Nếu như có tin tức của em gái cô, tôi sẽ ngay lập tức nói cho cô biết.”

Dù sao nhà họ Mã cũng đủ lớn, đừng nói là nhiều thêm hai người Kim Châu và Tiết Ân. Coi như có nhiều thêm hai mươi mấy người nữa thì đối với nhà họ Mã Nha Trang mà nói, cũng không đáng kể.

Hải Phòng!

Triệu Hùng đang thông tri Hồ Dân cùng Hacker Vu Đại Đồng, điều ra những chuyện liên quan tới sau khi ký kết “hợp đồng Âm Dương”. Sáng sớm hôm sau, Vu Đại Đồng liền gọi điện thoại tới.

“Cậu chủ, tra được rồi!” Vu Đại Đồng báo cáo với Triệu Hùng.

Triệu Hùng đối với hiệu suất làm việc của Vu Đại Đồng, cũng không cảm thấy kinh ngạc!

Chỉ cần là  lĩnh vực về máy tính, hoặc là nghĩ cần điều tra cái gì đó Vu Đại Đồng chỉ cần có manh mối có liên quan, anh ta đều có thể điều tra ra trong thời gian ngắn nhất.

Sau khi Triệu Hùng Vu Đại Đồng báo cáo, vui mừng hỏi: “Đại Đồng, thực sự có công ty như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Vu Đại Đồng giải thích với Triệu Hùng: “Hợp đồng hiện tại sử dụng giấy văn phòng thông thường. Hình thức của loại giấy này đã lâu không thay đổi, gọi là giấy tĩnh. Một công ty nhỏ ở Minh Thành đã phát triển bằng sáng chế cho giấy động. Có thể làm giống như cậu chủ nói, lập hợp đồng Âm Dương. Tôi sẽ gửi cho cậu bản mô tả kỹ thuật bằng sáng chế cụ thể dưới dạng email sau. Sau khi cậu đọc nó, cậu sẽ hiểu tại sao bên B của hợp đồng lại trở thành bên A của hợp đồng.

“Được! Vậy cậu gửi vào hộp thư cho tôi đi!”

Sau khi cúp điện thoại, cũng không lâu lắm, điện thoại của Triệu Hùng liền vang lên âm thanh nhắc nhở có mail đến,

Triệu Hùng mở mail ra cẩn thận nhìn nhìn, sau khi nhìn qua, đã hiểu rõ loại công dùng khi làm hợp đồng bằng giấy động. Có thể nói, là một loại phương pháp gian lận hoàn mỹ.

Sau khi xem xong, khóe miệng Triệu Hùng phát ra một nụ cười lạnh, tự lẩm bẩm: “Từ Anh Mão của tập đoàn Thành Hòe, tôi muốn xem rốt cuộc là ai đang đứng sau lưng ông?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi