CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Mã Bá Lộc cùng Tiết Ân ngồi chung một chiếc xe, vội vàng đuổi tới nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Kim Châu trốn ở cách đó không xa, nhìn thấy Mã Bá Lộc cùng Tiết Ân từ trên xe đi xuống, cũng không có lập tức xuất hiện. Có điều, cô còn cho rằng, đây là một cơ hội tốt để lẻn vào nhà họ Lưu.

Khi Trác Kỳ nghe quản gia tới báo, nói Mã Bá Lộc đêm khuya có việc đến thăm. Anh ta đang cùng Ngân Châu vừa mới tu luyện Âm Dương Chung, hai người cũng vừa mới hoàn tất một phen mây mưa xong, không kiên nhẫn nói với cấp dưới: “Biết rồi! Để bọn họ chờ ở phòng khách đi.”

Ngân Châu ghé vào trên bờ vai Trác Kỳ, hỏi Trác Kỳ: “Anh Kỳ, người gọi là cậu Mã kia, là con trai của nhà giàu nhất Nha Trang Mã Thời Sinh đó sao?”

“Đúng vậy, chính là tên nhóc này”! Trác Kỳ nhíu mày, lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái, trước đó không lâu tên nhóc này không phải  đã đến nhà họ  Lưu một chuyến rồi sao. Sao lại mới có hai ngày, không có việc gì lại chạy đến nhà họ Lưu nữa vậy?”

“Có thể là thực sự có việc gì đó! Anh mau đi xem sao.” Ngân Châu thúc giục Trác Kỳ nói.

Trong phòng, Lưu Văn Nhân đang nói chuyện phiếm với em gái Lưu Hải Yến. Hai người đều không có chút buồn ngủ nào, vẫn luôn trò chuyện về những việc có liên quan tới nhà họ Triệu.

Sau khi Lưu Văn Nhân bị giam lỏng ở nhà họ Lưu, gần như vẫn luôn ở trong phòng. Ngoại trừ có thể xem tivi, còn có thể hoạt động tự do bên trong căn phòng ra, còn thiết bị thông tin liên lạc thì một cái cũng không có. Đồng thời, trưởng tộc nhà họ Lưu đã ra lệnh, không có lệnh của ông ấy, không cho phép Lưu Văn Nhân bước ra khỏi phòng nửa bước.

Còn may, Lưu Hải Yến được cho phép có thể tới phòng của Lưu Văn Nhân thăm cô.

Lưu Văn Nhân liền có thể từ trong miệng Lưu Hải Yến mà biết được tình huống bên ngoài.

“Em gái, những người của nhà họ Triệu kia đều đã chuyển đến Hải Phòng hết rồi có đúng không?” Lưu Văn Nhân hỏi Lưu Hải Yến.

“Nghe nói đều đem đã chuyển đến Hải Phòng!”

“Chị, chị còn băn khoăn Triệu Khải Thời hả? Em thấy chị và ông ta đã chia ra rõ ràng rồi. Hai người ở bên nhau cũng rất nhiều năm, cũng tròn giấc mộng vợ chồng của chị. Nếu như chị lại tiếp tục dây dưa với Triệu Khải Thời, bố nhất định sẽ trách phạt chị.” Lưu Hải Yến khuyên nhủ Lưu Văn Nhân.

Lưu Văn Nhân thở dài, nói: “Em gái, em chưa bao giờ thật lòng thích một người. Mặc dù tuổi tác của Triệu Khải Thời lớn hơn chị rất nhiều, nhưng trên người người đàn ông này, có một loại sức quyến rũ riêng. Hơn nữa, chị cùng anh ấy hiện tại có Niệm Tư, sao có thể nói chia tay là chia tay được.”

“Nhưng lỡ như để cho Triệu Khải Thời biết những chuyện mà chị đã là với Tần Uyển. Em lo lắng......”

Lưu Văn đệm cắt ngang lời nói của em gái Lưu Hải Yến, nói: “Anh ấy sẽ không biết!”

“Thế nhưng mà...”

“Được rồi! Không còn sớm nữa, em mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Lưu Hải Yến thấy thời gian gần nửa đêm mười hai giờ, đúng là khoản thời gian nghỉ ngơi, liền gật đầu nói: “Chị, vậy chị cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi!”

Sau khi rời khỏi phòng Lưu Văn Nhân, Lưu Hải Yến đi về phía phòng của mình. Thấy Trác Kỳ vội vàng bước đi, dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, Lưu Hải Yến đã vụng trộm đi theo sau Trác Kỳ.

Trong phòng tiếp khách nhà họ Lưu, Mã Bá Lộc như ngồi trên đống than, dặn dò Tiết Ân sau lưng, không được hành động lỗ mãng.

Sau khi Trác Kỳ tới, Mã Bá Lộc từ trên ghế đứng lên.

Trác Kỳ nhìn Mã Bá Lộc một chút, lạnh giọng hỏi: “Cậu Mã, đêm hôm khuya khoắt đến thăm nhà họ Lưu chúng tôi, không biết có chuyện quan trọng gì không?”

Mã Bá Lộc “À!” một tiếng, nói Trác Kỳ: “Anh Kỳ, lần trước khi tôi tới đây, không cẩn thận đánh rơi một miếng ngọc bội ở nhà họ Lưu. Ngọc bội kia mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng bởi vì là đồ mà mẹ tôi để lại, cho nên đối với tôi mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt, không biết có ai nhặt được, miếng ngọc bội này hay không?”

“Ngọc bội?” Trác Kỳ nhướng nhướng lông mi, nói: “Không có! Tôi không có nghe bọn người hầu nói qua.”

Mã Bá Lộc hơn nửa đêm tìm đến ngọc bội, không khó nhận ra, mức độ quan trọng của khối ngọc bội này đối với cậu ta.

Trác Kỳ cũng không có hoài nghi Mã Bá Lộc là đang lừa anh ta.

Đừng thấy Mã Bá Lộc tuổi trẻ, thật ra anh ta là một  người làm việc rất thành thục. Cho nên, Mã Thời Sinh mới yên tâm để con trai tiếp nhận sản nghiệp của mình.

Trên mặt Mã Bá Lộc cố ý toát ra vẻ thất vọng, nói: “Có thể là đã làm rơi ở chỗ khác rồi! Làm phiền anh Kỳ thông báo với người của quý phủ  một chút, nếu có ai nhặt được ngọc bội, tôi sẽ dùng vàng bạc hậu tạ!”

“Cậu Mã yên tâm đi! Ngày mai tôi liền hỏi một chút người của nhà họ Lưu, nếu là có ai nhặt được, nhất định sẽ trả lại cho cậu!”

“Vậy xin cảm tạ rồi!” Mã Bá Lộc nhẹ gật đầu.

Từ lúc Mã Bá Lộc gặp Trác Kỳ từ đầu đến cuối không nhắc đến chuyện của Kim Châu, đồng thời từ trên xuống dưới nhà họ Lưu cũng không giống như là phát sinh rối loạn. Trong lòng cảm thấy rất là nghi hoặc không rõ cho lắm.

Theo lý thuyết, nếu như Kim Châu tự tiện xông vào nhà họ Lưu.

Nhà họ Lưu nhất định sẽ tăng cường canh phòng mới đúng, hoặc là có gì đó dị thường. Nhưng lần này mình tới, cũng chẳng khác mấy so với lần trước, cũng không nhìn thấy gia tăng lực lượng phòng vệ.

Mã Bá Lộc thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ, Kim Châu không ở nơi này, thực sự đi gặp bạn thôi sao?”

Thế nhưng không có nghe Kim Châu nói rằng cô ấy có bạn bè ở Nha Trang!

Trác Kỳ thấy Mã Bá Lộc đang suy nghĩ cái gì đến ngơ ngác xuất thần, lên tiếng gọi: “Cậu Mã, cậu đang suy nghĩ gì đấy?”

Mã Bá Lộc lấy lại tinh thần “A!” một tiếng, giải thích nói: “Tôi đang suy nghĩ về chuyện ngọc bội, rốt cuộc đã rơi ở chỗ nào rồi? Ai! Nếu như tìm không thấy khối ngọc bội này, tôi thực sự ăn ngủ không yên! Nài Trác, đã gây thêm phiền toái cho anh rồi. Nếu như có tin tức ngọc bội, nhớ kỹ phải lập tức nói ngay cho tôi biết.”

“Cậu Mã xin cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ ngay lập tức báo cho cậu mã.”

Mã Bá Lộc nói một tiếng “Cảm ơn!” đối với Trác Kỳ, sau đó mang theo Tiết Ân rời khỏi nhà họ Lưu.

Lưu Hải Yến nấp trong một góc, thấy Mã Bá Lộc cùng một dáng người quen thuộc từ bên trong phòng khách đi ra, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại. Thầm nghĩ trong lòng: “Sao Mã Bá Lộc lại đến nhà họ Lưu vào lúc này?”

“Vệ sĩ ở bên cạnh Mã Bá Lộc sao lại thấy quen mắt như vậy?”

Lưu Hải Yến đang nghĩ đến những người mà có thể mình đã từng gặp qua.

Trí nhớ của cô cực kỳ tốt, chỉ cần cô gặp qua người nào đó hai lần, cơ bản đều sẽ có ấn tượng. Khi nhớ ra, tên vệ sĩ mà Mã Bá Lộc mang theo tên là Tiết Ân, vệ sĩ của Triệu Hùng, vẻ mặt Lưu Hải Yến  kinh hãi, lẩm bẩm một câu: “Sao lại là anh ta?”

“Ai ở chỗ đó thế?”

Tuy rằng âm thanh của Lưu Hải Yến rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trác Kỳ nhận ra được.

Lưu Hải Yến thấy Trác Kỳ đã phát hiện mình, từ phía sau cây đi ra ngoài.

Trác Kỳ thấy là Lưu Hải Yến, chắp tay chào hỏi Lưu Hải Yến nói: “Cô hai, tại sao cô lại ở chỗ này?”

Lưu Hải Yến nói: “Tôi nhìn thấy Mã Bá Lộc tới, liền đến nhìn một chút, anh ta đến nhà chúng ta làm cái gì? Sao vậy Trác Kỳ? Bây giờ chẳng lẽ tôi cần làm gì cũng cần phải báo cho anh biết hay sao?”

“Cô hai nói đùa! Trưởng tộc chỉ hạn chế sự tự do của cô cả, cũng không có hạn chế sự tự do của cô hai.”

Lưu Hải Yến thấy thái độ của Trác Kỳ đối với mình coi như cung kính, đối Trác Kỳ dò hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi tên nhóc Mã Bá Lộc kia đến nhà họ Lưu chúng ta, rốt cuộc làm cái gì?”

“Mã Bá Lộc hai ngày trước dẫn theo lễ vật tới bái phỏng ông chủ, tôi nói trưởng tộc đang lúc bế quan, xin đừng làm phiền! Lần này cậu ta tới đây, nói là đã làm rơi miếng ngọc bội do mẹ cậu ta để lại, hỏi một chút nhà họ Lưu chúng ta có nhặt được hay không.” Trác Kỳ giải thích nói.

Lưu Hải Yến đi đến bên người Trác Kỳ, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nhìn đến nỗi trong lòng Trác Kỳ cảm thấy run rẩy một trận.

“Cô hai, cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

Lưu Hải Yến cười lạnh nói: “Trác Kỳ ơi là Trác Kỳ! Uổng cho bố tôi, còn giao nhà họ Lưu cho anh. Nếu như Mã Bá Lộc thực sự là tìm đến ngọc bội, anh ta sẽ không gọi điện thoại đến hỏi sao? Tại sao lại đêm khuya đến thăm, chẳng lẽ anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi