CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lưu Hải Yến không nghĩ tới Trác Kỳ ngay cả mình cũng không chịu nể mặt.

Trước mắt lại có rất nhiều người, điều này là cho Lưu Hải Yến rất khó xử..

Lưu Hải Yến muốn xông vào nhà tù phía bắc, Trác Kỳ  lại vượt ngang một bước, ngăn cản đường đi của Lưu Hải Yến.

“Cô hai, hiện tại tôi mới là người có quyền nói chuyện nhất ở nhà họ Lưu. Không có mệnh lệnh của trưởng tộc, ai cũng không được phép bước vào căn nhà tù này.”

“Tránh ra!” Lưu Hải Yến khuôn mặt lạnh ngắt, nổi giận quát Trác Kỳ.

“Không tránh!” Vẻ mặt Trác Kỳ bình tĩnh, nói: “Nếu như cô có bản lĩnh, thì cứ đi tìm trưởng tộc đi.” Nói xong, lại ra lệnh cho vệ sĩ canh gác: “Truyền mệnh lệnh của tôi. Nếu  như ai tự tiện xông vào nhà giam, giết không tha! Bao gồm cả cô hai. Nếu như vẫn chống cự không làm theo, xử theo gia pháp!”

“Vâng!” Vệ sĩ canh gác đáp.

Lưu Hải Yến trừng mắt cực kỳ tức giận nói với Trác Kỳ: “Tốt, Trác Kỳ! Anh có bản lĩnh lắm.” Nói xong, phẫn nộ mà quay người, bước về phía cấm địa của nhà họ Lưu.

Hậu thất, cấm địa nhà họ Lưu!

Sau khi Lưu Hải Yến đến cấm địa, Trác Kỳ cũng theo sát phía sau, đi tới hậu thất này.

Lưu Hải Yến đứng ở trong sân, hướng về phía trong phòng người hô lên: “Bố! Sau khi bố giao quyền hành vào tay Trác Kỳ. Người này càng ngày càng không coi ai ra gì. Đêm qua có một nữ sát thủ đột nhập, con chỉ muốn đi nhà giam xem sao vậy mà anh ta cũng không cho phép!”

Lưu Hải Yến liếc sang Trác Kỳ đang ở bên cạnh một chút, ý là: Một hồi anh sẽ biết tay!

Chỉ nghe trong phòng truyền đến thanh âm trầm thấp của người đàn ông: “Trác Kỳ, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

“Thưa trưởng tộc! Tối hôm qua có người nhân đêm tối muốn thăm dò nhà họ Lưu, là chị gái Kim Châu của cô Ngân Châu. Chúng ta vẫn luôn truy lùng cô ta khắp nơi, không nghĩ tới người phụ nữ này sẽ tự chui đầu vào lưới. Kim Châu đã giúp Triệu Hùng, tôi lo lắng cô hai sẽ dẫm vào vết xe đổ của đại tiểu thư. Cho nên, mới không để cho cô ấy đi gặp Kim Châu.”

Lưu Hải Yến nghe vậy thì giật mình trong lòng, không nghĩ tới tối hôm qua người ban đêm xông vào nhà họ Lưu, sẽ là Kim Châu, chị của Ngân Châu.

Trong phòng hừ lạnh một tiếng, nói với Lưu Hải Yến: “Hải Yến, hồ nháo! Không phải bố đã nói, lúc bố không có ở đây, mọi chuyện phải để cho Trác Kỳ làm chủ sao? Coi như con là con gái của bố cũng không ngoại lệ.”

Sau khi Lưu Hải Yến nghe được lời nói của bố mình, vẻ mặt kinh ngạc. Không nghĩ tới, bố không phải đứng về phía mình, ngược lại lại nói mình hồ nháo!

Vẻ mặt Trác Kỳ mang dáng vẻ bình tĩnh, tựa như kết quả này đã nằm trong dự đoán của anh ta vậy.

Lưu Hải Yến nói: “Được! vậy mà, bố lại tin tưởng Trác Kỳ, đem nhà họ Lưu giao cho anh ta. Vậy thì con đây có ở nhà cũng không còn tác dụng gì nữa, con sẽ quay về chỗ của sư phụ.”

Trước khi bố xuất quan, con không được đi đâu hết.” Người trong phòng, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.

Lưu Hải Yến “Hừ!” một tiếng, quay người rời khỏi hậu thất.

Đợi sau khi Lưu Hải Yến rời đi, người trong phòng nói với Trác Kỳ: “Trác Kỳ, cậu chuẩn bị xử trí Kim Châu như thế nào?”

Kim Châu cho Triệu Hùng thuốc giải, Triệu Hùng mới cứu được tộc nhân Triệu thị. Có thể nói, người phụ nữ này đã làm hỏng chuyện lớn của ngài. Cho nên, tôi dự định lợi dụng Kim Châu, để dụ Triệu Hùng ra. Như vậy, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc chúng ta tới Hải Phòng tìm anh ta gây phiền phức.”

“Cái chủ ý này nghe ra có vẻ không tệ! Nghe nói tên nhóc kia là một người trọng tình trọng nghĩa. Nếu như biết Kim Châu rơi vào trong tay của chúng ta, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đến cứu. Có điều không thể giữ người phụ nữ Kim Châu này lại được. Cậu cũng phải liệu mà sắp xếp tốt mối quan hệ với Ngân Châu đi.”

“Tôi rõ rồi thưa ông chủ!”

“Trác Kỳ, tôi coi trọng cậu như thế. Cậu tuyệt đối không nên khiến tôi thất vọng!”

“Yên tâm đi, trưởng tộc! Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của tôi.”

“Ừ! Cứ thoải mái mà làm đi. Nếu như con nhóc Hải Yến kia lại quậy, vậy thì cứ để cho nó nếm chút mùi đau khổ. Con nhóc này, bị mẹ nó làm hư rồi.”

Trác Kỳ há miệng như là muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra. Chắp tay với bên trong người trả lời: “Đã rõ!”

Trước khi tôi xuất quan, trông chừng Hải Yến một chút! Đừng để nó lại gậy ra họa gì đó.”

“Vâng!”

Trác Kỳ lên tiếng, sau đó quay người rời khỏi hậu viện.

Văn phòng trinh thám tư nhân của Trần Văn Sơn!

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đang hút thuốc.

Sau khi Trần Văn Sơn nghe nói những gì mà Kim Châu gặp phải, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, để tôi đi Nha Trang nghĩ cách cứu viện cô Kim Châu có được không?”

“Không được!” Triệu Hùng lắc đầu, nói: nhà họ Lưu chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm, cậu đi quá nguy hiểm.”

Trần Văn Sơn hít một ngụm khói, nói: “Cậu chủ, lâm thành hiện tại đang cần cậu. Thanh Tịnh lại mang thai, cậu cũng không thể xảy ra chuyện được. Huống hồ gì tên khốn Lục Tiểu Xuyên kia đã bắt đi con của sư muội Vân Dao của tôi, tôi đã đồng ý với em ấy rằng sẽ cứu đứa bé ra. Lục Tiểu Xuyên là người của Tây Giao, tôi vẫn luôn tra không được tung tích của người này. Dự định sẽ đích thân tới Nha Trang một chuyến!”

“Vậy anh chuẩn bị mang ai đi?” Triệu Hùng hỏi.

Trần Văn Sơn nói: “Nếu như mang nhiều người đi, ngược lại dễ dàng bại lộ mục tiêu, tôi dự định chỉ đi một mình. Có điều, tốt nhất là cậu giúp tôi làm mấy tấm mặt nạ, như vậy tôi liền sẽ an toàn hơn nhiều. Đến lúc đó, tôi lại tụ hợp với Tiết Ân, nên vấn đề chắc là cũng không lớn.”

Triệu Hùng bắt đầu trầm mặc.

Tây Giao nhà họ Lưu, cao thủ đông đảo. Chỉ tính ở Thiên Bảng, đã có mấy người rồi. Cái này còn không bao gồm cao thủ Địa Bảng và cao thủ Nhân bảng.

Trần Văn Sơn đi chuyến này có thể nói là nguy hiểm trùng điệp.

Nếu như Trần Văn Sơn mang nhiều người, hoàn toàn đúng là dễ dàng bại lộ mục tiêu. Nhưng mà nếu như phải để Trần Văn Sơn đi một mình, Triệu Hùng lại lo lắng an nguy của anh ta.

Trần Văn Sơn thấy Triệu Hùng nửa ngày không nói lời nào, biết trong lòng của anh đang rất khó làm quyết định.

“Cậu chủ, ngoại trừ tôi ra, cậu còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?” Trần Văn Sơn cười cười.

Triệu Hùng lúc này mới nói: “Được!” Sau khi bóp tắp mẫu thuốc lá, anh đem để vào trong đồ gạt tàn, nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, đừng quên anh còn có một sư muội đang ở Hải Phòng, còn có chúng tôi nữa. Cho nên, anh nhất định phải còn sống trở về!”

Trần Văn Sơn nhún vai cười nói: “Thầy bói nói mệnh của tôi cứng rắn, Diêm Vương cũng không chịu nhận tôi. Cho nên, yên tâm đi! Tôi sẽ không có việc gì.”

“Vậy lúc nào thì anh khởi hành?” Triệu Hùng hỏi.

“Khi cậu làm xong mặt nạ thì một hai ngày nữa tôi liền lên đường.”

“Vậy chuyện của Kim Châu liền trông cậy vào anh! Cô Kim Châu đã giúp tôi, bây giờ cô ấy gặp nạn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Trần Văn Sơn cùng Triệu Hùng ở chung đã lâu, biết Triệu Hùng là người trọng tình trọng nghĩa.

Vì giảm bớt gánh nặng trong lòng Triệu Hùng, Trần Văn Sơn lên tiếng an ủi: “Cậu chủ, cậu không cần băn khoăn trong lòng. Chuyến này tôi tới Nha Trang, chủ yếu là vì tìm kiếm Lục Tiểu Xuyên, cứu Vân Dao trở về. Cô Kim Châu là chị của cô Ngân Châu, nếu như cô Ngân Châu đang ở nhà họ Lưu, tôi tin rằng cô Kim Châu sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Tôi không cho là như vậy đâu!” Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Kim Châu đã một đêm chưa về, nói rõ cô gấp đã gặp nạn ở nhà họ Lưu. Nếu nhà họ Lưu biết được thân phận của Kim Châu, nhất định sẽ hãm hại cô ấy. Bởi vì nếu như không có Kim Châu cung cấp thuốc giải, tôi căn bản không giải cứu được nhà họ Triệu. Nói cách khác, tôi cùng cô Kim Châu đang gián tiếp phá hủy kế hoạch khống chế khống chế nhà họ Triệu của nhà họ Lưu. Cho nên, việc nghĩ cách cứu viện cô Kim Châu, phải càng nhanh càng tốt.”

“Yên tâm đi! Tôi sẽ cố hết sức nghĩ cách cứu cô Kim Châu ra.”  Ánh mắt Trần Văn Sơn lộ ra thần sắc kiên nghị. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi