CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Từ Anh Mão ôm chặt bên má bị tát hét lên: "Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu!"

Triệu Hùng nháy mắt với Tàn Kiếm, cậu ta hiểu ý liền bước ra khỏi phòng.

Triệu Hùng lấy điếu thuốc trong túi ra, châm lửa bắt đầu hút.

Anh phun ra một hơi khói thuốc phả vào mặt Từ Anh Mão, vỗ nhẹ vào má Từ Anh Mão nói: "Tôi đã sớm nói với ông không nên gây chuyện với tôi, càng không nên gây chuyện với nhà họ Đào rồi!"

Từ Anh Mão lui một bước về phía sau, nhìn Triệu Hùng hỏi: "Triệu Hùng, cậu muốn gì? Hay là cậu giết tôi đi. Nếu không tôi nhất định sẽ kiện cậu."

"Đi kiện sao?" Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ bằng cái hợp đồng âm dương của ông sao, ông cho là có thể kiện thắng tôi à? Từ Anh Mão, người khôn không nói tiếng lóng. Tôi biết ông chỉ là người được sai khiến làm việc này, chỉ cần ông ngoan ngoãn nói ra người sai khiến phía sau thì tôi có thể tha cho ông một mạng. Nếu không thì nhà tù đang chờ ông đấy!" Nói xong thì giơ tay lên ném tài liệu trong tay về phía Từ Anh Mão.

“Bốp” một tiếng, tập tài liệu nện thật mạnh lên mặt Từ Anh Mão.

Trên mặt Từ Anh Mão truyền đến cơn đau dữ dội, ông ta nhặt tập tài liệu rơi trên mặt đất lên.

Sau khi lật xem sắc mặt Từ Anh Mão ngày càng nặng nề hơn. Ông ta không ngờ bên trong đã ghi lại đầy đủ chi tiết những nội dung phạm tội của mình.

Mấy thứ này ngay cả vợ ông ta cũng không biết. Từ Anh Mão không biết Triệu Hùng lấy được những chứng cứ này từ đâu ra.

"Tên họ Triệu kia, cậu vu oan cho tôi!" Từ Anh Mão xé vụn tập tài liệu thành từng mảnh, bộ dạng chó cùng rứt giậu.

Triệu Hùng thấy Từ Anh Mão đã hỗn loạn mất bình tĩnh, đây chính là thời điểm để tấn công tâm lý.

Anh cười lạnh nói: "Tôi vu oan cho ông? Đây là tất cả bằng chứng về các giao dịch tài chính của ông. Ông đã hối lộ không chỉ một người, chỉ cần tôi gọi cho Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật địa phương thì thứ chờ đợi ông sẽ là vòng lao lý đấy! Ngoài ra, tài liệu ông xé đi chỉ là bản sao thôi, những giao dịch tài chính của ông không thể xóa được đâu! Lý do không phải ở ông, mà là ở các đối tác của ông. Ngay cả khi bây giờ ông đã phá hủy những chứng cứ này thì ông có chắc chắn là chúng đã hoàn toàn được xóa bỏ rồi không?”

Chuyện Từ Anh Mão lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra!

Mấy năm nay tuy ông ta có tài sản hàng chục tỷ đồng trong người thì trong lòng vẫn luôn lo lắng nhất chuyện này.

Trong lòng Từ Anh Mão quá khứ của ông và những người kia giống như một tiếng sấm, ông ta luôn lo lắng một ngày nào đó nó sẽ nổ vang. Nhưng điều Từ Anh Mão không bao giờ ngờ tới là người kích nổ tiếng sấm này lại Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với Từ Anh Mão: "Tôi có thể tra được những thông tin này của ông thì tôi cũng sẽ có cách để hủy hoại ông. Từ Anh Mão, còn cả hợp đồng âm dương của ông nữa, tôi sẽ sớm điều tra ra được thôi. Chỉ với năng lực của ông mà muốn kiện tôi sao? Tôi có thể làm cho ông táng gia bại sản đấy!"

Từ trên người người thanh niên Triệu Hùng này Từ Anh Mão có thể cảm nhận được khí phách rất đáng sợ.

Cho dù đối mặt với rất nhiều ông trùm kinh doanh thì Từ Anh Mão cũng chưa từng sợ đầu sợ đuôi. Nhưng khi đứng trước mặt Triệu Hùng ông ta lại cảm giác được cái gọi là "suy sụp vô lực!"

"Nói, người sai khiến ông làm việc rốt cuộc là ai?" Triệu Hùng lớn tiếng quát hỏi Từ Anh Mão.

Giọng Triệu Hùng không lớn nhưng nghe vào trong tai Từ Anh Mão lại chấn động cả màng nhĩ, kêu ong ong.

Sắc mặt Từ Anh Mão đã biến đổi mấy lần, nội tâm giãy dụa kịch liệt. Bởi vì người phía sau màn đã nói với ông ta nếu dám tiết lộ tên người đó ra thì Từ Anh Mão ông ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Từ Anh Mão thật sự hối hận vì mình bị lòng tham che mờ mắt, cứ nhất định muốn nhảy vào vũng nước đục này. Vốn ông ta cho rằng dựa vào hợp đồng âm dương là có thể dễ dàng kéo đổ nhà họ Đào, tiện đà đứng vững gót chân ở Hải Phòng, giúp đỡ đối phương thực hiện mưu đồ, đến lúc đó chuyện lớn ắt sẽ thành công. Nhưng Triệu Hùng lại xuất hiện, đảo loạn toàn bộ kế hoạch của ông ta.

"Nói, hay là không nói?" Ánh mắt Triệu Hùng sắc bén như đao, nhìn chằm chằm Từ Anh Mão hỏi.

Trong lúc nhất thời Từ Anh Mão không biết nên làm thế nào mới tốt.

Chỉ thấy Triệu Hùng đi đến chỗ bàn trà cầm con dao gọt hoa quả trên đó lên, vung tay ném về phía Từ Anh Mão, con dao phóng đi như điện xẹt, sượt qua da đầu Từ Anh Mão.

Từ Anh Mão chỉ cảm thấy da đầu mình lạnh như băng, ông ta giơ tay sờ thử, một mớ tóc trên đầu rõ ràng đã bị xén mất.

Từ Anh Mão sợ hãi hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng, cả người ngã ngồi trên mặt đất.

Nếu vừa rồi Triệu Hùng phóng dao lệch đi một chút thì mạng ông ta liệu có còn không.

Triệu Hùng nói với Từ Anh Mão: "Tôi muốn giết ông thì dễ như giết con kiến hôi thôi. Nhưng chuyện trên thương trường thì phải dùng cách trên thương trường để giải quyết. Nói trắng ra thì ông cũng chỉ là một quân cờ của người phía sau màn mà thôi. Tôi với ông không thù không oán, chỉ cần ông nói cho tôi biết đối phương là ai thì tôi có thể bỏ qua cho ông!"

"Vậy anh phải thề đừng tố giác tôi với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật. Cũng đừng khởi tố tôi lên tòa! Tôi sẽ nói cho anh biết người đó là ai." Từ Anh Mão giao hẹn với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhíu mày.

Anh nhìn chằm chằm Từ Anh Mão nói: "Ông còn muốn ra điều kiện với tôi?”

Từ Anh Mão cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng, nói: "Dù sao tôi cũng đã như thế này rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách với anh thôi. Nếu anh không thề, tôi sẽ mang theo bí mật này vào quan tài. "

Triệu Hùng suy nghĩ một lúc rồi dùng chân dập tàn thuốc còn sót lại, nói với Từ Anh Mão: "Được rồi! Tôi thề, nếu ông nói cho tôi biết người đứng sau là ai thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, cũng sẽ không để luật sư kiện ông. Nếu tôi vi phạm lời thề, tôi sẽ bị trời đánh.”

"Không được! Còn một việc nữa, anh không được tiếp tục đối phó với tôi.”

"Có thể!" Triệu Hùng gật đầu. Anh nói: "Tôi sẽ không ra tay đối phó với Từ Anh Mão!"

Triệu Hùng cụp mắt xuống, lộ ra tia sáng lạnh nói: "Tôi đã thề rồi, bây giờ ông nên nói đi. Nếu dám gạt tôi thì ông biết hậu quả rồi đấy."

Từ Anh Mão nói: "Là người của nhà họ Lưu ở Nha Trang sai tôi làm như vậy!"

"Nhà họ Lưu ở Nha Trang?" Triệu Hùng nghe xong thì trong lòng cả kinh.

Anh đã sớm đoán được chuyện này rất có thể sẽ có liên quan đến nhà họ Lưu ở Nha Trang. Không ngờ thật sự là họ làm.

"Vậy ai liên hệ với ông?" Triệu Hùng hỏi.

"Là một người tên Trác Kỳ! Anh ta cũng là một cao thủ võ công." Từ Anh Mão nói.

Triệu Hùng nghe đến bốn chữ "cao thủ võ công" cũng không cảm thấy quá mức khiếp sợ.

Ở Tây Giao cao thủ nhiều như mây.

Chỉ là Trác Kỳ này rất được người già nhà họ Lưu coi trọng, sau khi Lưu Vũ Tiến trở nên tàn tật thì anh ta đã nhanh chóng trở thành người phát ngôn của nhà họ Lưu. Không khó để nhìn ra người này rất có năng lực.

Có thể trở thành người phát ngôn của nhà họ Lưu thì cả võ công và trí tuệ đều  không thể kém. Xem ra, Trác Kỳ này mới chính là kình địch của anh.

Từ Anh Mão thấy Triệu Hùng trầm ngâm suy nghĩ thì nói với anh: "Tôi đã nói hết những chuyện tôi biết với cậu rồi! Cậu phải tuân thủ lời cậu đã thề.”

“Tất nhiên là vậy." Triệu Hùng đi đến bên người Từ Anh Mão.

Từ Anh Mão hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn làm gì?"

Triệu Hùng nhìn một lượt rồi trực tiếp lấy điện thoại trong túi Từ Anh Mão ra.

“Cậu lấy điện thoại của tôi làm gì?" Từ Anh Mão muốn cướp lại.

Triệu Hùng trừng mắt, dọa Từ Anh Mão sợ hãi lại lùi về.

Triệu Từ mở xem danh bạ điện thoại, trong đó có một số tên Trác Kỳ. Thấy số điện thoại của Trác Kỳ anh liền trực tiếp bấm số gọi qua.

Bên kia truyền ra tiếng đàn ông trầm thấp.

"Từ Anh Mão, không phải tôi đã nói với ông không có việc gì thì đừng liên lạc với tôi rồi sao? Có việc tôi sẽ chủ động liên lạc với ông.” Trác Kỳ cả giận nói.

"Đừng kích động! Tôi là Triệu Hùng!" Giọng Triệu Hùng hết sức thản nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi