CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Vừa nghe thấy có người xông vào nhà họ Lưu, toàn bộ bảo vệ nhà họ Lưu bị triệu tập lại cấp tốc.

Trác Kỳ đã nhận được tin do cấp dưới báo cáo lại, có người xông vào nhà họ Lưu.

Trác Kỳ đứng lên, sau khi mặc đồ xong thì Lục Tiểu Xuyên đi vào.

"Anh Kỳ, bọn họ đến rồi!" Lục Tiểu Xuyên lại báo cáo cho Trác Kỳ thêm lần nữa.

Trác Kỳ lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: "Tổng giám đốc Xuyên, phân phó xuống dưới kêu bọn họ phong tỏa các lối ra. Lần này, tôi cho bọn họ chắp thêm cánh cũng không thoát nổi.”

"Tôi đã kêu bọn họ phong tỏa các lối ra vào rồi. Nhưng mà, không biết người đến có phải là tên nhóc Triệu Hùng kia hay không nữa?"

"Mấy người cả gan xông nhà họ Lưu, chắc chắn bọn họ không yếu. Đi thôi! Chúng ta cũng đi ra ngoài xem trò hay xem sao."

Trác Kỳ dẫn Lục Tiểu Xuyên đi ra ngoài.

Triệu Tiểu Đao và Tiết Ân dựa vào đằng sau một cái bồn hoa nằm phía Nam để trốn, hai người vừa nhìn thấy bảo vệ nhà họ Lưu, đám bảo vệ kia gộp thành nhóm đi tìm kiếm xung quanh, xem ra tin tức đã bị bại lộ rồi.

Đây là chuyện nằm trong dự đoán nên Trần Văn Sơn và Tiết Ân không hề cảm thấy hoảng loạn.

Hai người đều là cao thủ của "Thiên Bảng", hơn nữa vào lúc này ngược lại phải bình tĩnh mới được.

Trần Văn Sơn thấy mấy người bảo vệ đều chạy về phía dãy phòng bên phía Nam, anh ta dùng tay ra hiệu cho Tiết Ân. Hai người nhờ vào sự yểm trợ của bóng đêm mà nhanh chóng chạy đến bên phía Nam.

Vừa đến "nhà lao phía Nam" đã thấy ngay mười mấy người đang trông coi nhà lao.

Cơ thể to lớn của Trần Hoàng Vương đang ở trong đám người, nổi bật rõ rệt nhất trong đám đông.

Nghe thấy Trần Hoàng Vương dặn dò cấp dưới: "Mọi người phải lên tinh thần, đã có người xông vào nhà họ Lưu rồi. Đừng để bọn họ cướp những phạm nhân bị giam giữ trong nhà lao."

"Rõ!" Mọi người đồng thanh đáp một tiếng rung trời, khí thế bừng bừng.

Thời gian gấp rút, buộc phải nghĩ ra cách xông vào trong nhà lao để cứu Kim Châu mới được.

Trần Văn Sơn ra dấu tay cho Tiết Ân một cái, ý là anh ấy sẽ dẫn dụ thu hút sự chú ý của những người đó để cho Tiết Ân xông vào trong cứu người.

Tiết Ân hiểu ý, gật đầu.

Trần Văn Sơn đút tay vào túi, cầm lấy hai viên bi. Chỉ nhìn thấy cổ tay anh ấy run lên một cái, hai viên bi thủy tinh tròn nhanh chóng đánh úp vào phía sau ót của Trần Hoàng Vương.

Dù sao viên bi cũng chẳng phải là phi đao, Trần Văn Sơn dùng nó chỉ vì để giảm bớt uy thế mà thôi.

Trần Hoàng Vương là cao thủ đứng thứ mười ba trong danh sách "Thiên Bảng", một thân võ công “Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam”, có thể nói võ công của anh ta rất đỉnh.

Nghe thấy tiếng xé gió ở sau đầu, Trần Hoàng Vương cúi đầu tránh viên bi đang ném về hướng mình.

Trần Văn Sơn  nói thầm một tiếng "Tiếc ghê!" Nếu như có thể dùng dao thì hay rồi, trong chớp nhoáng phóng năm con dao, chắc chắn có thể làm Trần Hoàng Vương bị thương.

Nhưng tên này cả người “Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam”, da dày thịt béo, dù có bị đánh trúng cũng chẳng sao đâu. Người sở hữu loại võ công khổ luyện này đều có một "điểm yếu".

"Điểm yếu" là tử huyện của võ công khổ luyện. Một khi bị đối phương đánh vào điểm yêu thì hậu quả chỉ có một con đường chết mà thôi.

Sau khi Trần Văn Sơn tấn công thất bại, anh đút tay vào túi rồi lấy ra thêm bảy viên bi, ném về hướng của mấy người bảo vệ ở cửa ra vào.

Mười mấy người bảo vệ đều truyền ra tiếng "A ha" đau đớn, trong nháy mắt, bốn năm người đều ngã rạp xuống đất.

Trần Hoàng Vương trực tiếp lao về phía Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn cố ý dụ Trần Hoàng Vương rời đi, vừa đánh vừa lui.

Trần Hoàng Vương là một tên lỗ mãng, có lòng dũng cảm nhưng không biết bày mưu tính kế, nếu có não một chút thì sẽ phát hiện Trần Văn Sơn đang cố ý dẫn anh ta rời đi ngay.

Nhưng Trần Hoàng Vương chỉ cảm thấy hận Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn dám dùng ám khí lén tấn công anh ta, thế là anh ta dẫn theo mấy người đuổi theo Trần Văn Sơn vô cùng quyết liệt.

Sau khi đám người Trần Hoàng Vương đuổi theo Trần Văn Sơn, Tiết Ân nhìn thấy cơ hội vào trong cánh cửa kia rồi, vừa vặn chỉ còn lại bốn tên bảo vệ tầm thường.

Anh ta phóng người, xông về phía nhà lao.

"Có người!" Một người bảo vệ có đôi mắt sắc bén phát hiện bóng hình Tiết Ân lướt qua.

Chỉ nhìn thấy Tiết Ân rút cây dao sau lưng ra, thoáng cái đã đâm vài nhát, bốn người bảo vệ trông cửa đều bị chém lăn ra đất.

Sau khi giết xong bốn người, Tiết Ân vung cây dao trong tay lên, dùng một tay chém đứt ổ khóa trên cánh cửa.

"Ầm!" Một tiếng, khóa cửa rơi xuống.

Tiết Ân xông vào nhà lao, nhìn thấy bên trong có ít nhất bảy tám căn phòng giam. Nhưng năm có năm nhà lao trong đó đều có người bị nhốt trong đó.

"Cô Kim Châu! Cô Kim Châu!" Tiết Ân vội hô lên vài tiếng, cũng chẳng thấy có người đáp lại.

Anh ta kiểm tra lần lượt từng phòng, tìm một vòng cũng không tìm thấy Kim Châu đâu.

Điều này làm Tiết Ân lo lắng vô cùng!

Trần Văn Sơn mất rất nhiều sức lực mới dẫn đám người Trần Hoàng Vương rời đi, để tranh thủ thời gian cho Tiết Ân. Kết quả, trong nhà lao chẳng có người tên Kim Châu.

Lúc này, ngoài nhà lao truyền đến một tiếng bước chân.

Nghe thấy có người đang hô lên: "Bao vây nhà lao lại, đừng để cho bọn họ chạy được!"

Tiết Ân quá sợ hãi, lúc nguy cấp chợt nghĩ ra cách đối phó, anh ta cầm cây dao trong tay chém đứt từng dây xích khóa của từng phòng trong nhà lao.

Sau khi thả phạm nhân ra, Tiết Ân cắt đứt còng tay và còng chân cho những tên phạm nhân đó.

Cũng may cây dao trên tay của Tiết Ân là cây dao quý báu mà Mã Bá Lộc cho anh ta. Nếu không, chắc chắn không thể nào cắt đứt vòng tay và vòng chân của những tên phạm nhân này được.

Tiết Ân cổ vũ tinh thần của những tên phạm nhân mà anh ta thả ra nên vung tay hô lên: "Tôi đến đây để cứu mấy người, xông ra nào!"

Những người phạm nhân bị giam giữ ở "nhà lao phía Nam", ít nhất cũng có mười mấy người. Trong những người này có những người phạm lỗi ở nhà họ Lưu, cũng có một vài người nằm trong "bảng Võ Thần" không chịu chấp nhận đầu hàng nhà họ Lưu. Hôm nay được thả ra ngoài, mỗi một người đều chạy trối chết, chạy trước chạy sau lao ra ngoài.

Trác Kỳ và đám người Lục Tiểu Xuyên bao vây "nhà lao phía Nam",  vây lấy nhà lao phía Nam vô cùng chặt chẽ không để cho một con kiến nào chui ra được cả.

Trác Kỳ đợi ngày này cũng đã lâu rồi. Anh ta vẫn chưa giết Kim Châu, là vì muốn dùng Kim Châu để dẫn Triệu Hùng đến đây cứu cô ấy.

"Triệu Hùng, cậu chạy không thoát được đâu!" Trác Kỳ hét về hướng nhà lao.

Sắc mặt Lục Tiểu Xuyên tràn đầy vẻ hứng thú.

Chỉ cần có thể giải quyết được tên Triệu Hùng này, tên Trần Văn Sơn kia cũng chẳng nhằm nhò gì nữa.

Khi hai người họ đang tưởng rằng việc lớn đã thành thì một đám người từ nhà lao xông ra.

Nhà lao của nhà họ Lưu quả thực là không phải nơi dành cho những người ngu ngốc. Bên trong tối tăm ẩm ướt, đãi ngộ còn chẳng bằng đám chuột, thức ăn cũng kém xa thức ăn của heo nhiều. Hơn nữa còn thường xuyên bị tra tấn những hình phạt nghiêm khắc, những người này đã sớm chờ ngày chết.

Hôm nay lại được Tiết Ân thả ra, cho dù có chết cũng phải đấu tranh vùng vẫy một chút.

Trác Kỳ và Lục Tiểu Xuyên thấy thế thì hoảng hốt ngay, không nghĩ rằng người xông vào nhà họ Lưu lại thả mấy tên phạm nhân ra hết.

Nếu như để những tên phạm nhân này bỏ chạy, địa vị của Trác Kỳ ở nhà họ Lưu cũng không giữ được nữa.

Hiện tại anh ta là người có tiếng nói trong nhà họ Lưu, vừa nhìn thấy phạm nhân vọt ra ngoài. Anh ta ra lệnh cho cấp dưới ngay: "Nhanh lên, bắt đám phạm nhân này lại, đừng để bọn họ chạy được!"

Tiết Ân nhân cơ hội đang hỗn loạn, anh ta đạp chân lên một cây cột ở trước cánh cửa, thuận thế leo lên nóc nhà.

Lục Tiểu Xuyên nhìn lên, cổ tay run một cái, hai cây dao đang phóng rất nhanh dưới anh trăng về hướng Tiết Ân.

Tiết Ân nghe thấy tiếng gió vun vút, cổ tay vung cây dao trong tay làm cây dao đang phóng tới rơi xuống mặt đất.

Chỉ thấy một bóng người nhanh chóng đạp lên đỉnh nóc nhà, Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt mình, sắc mặt anh hơi ngẩn ra. Còn tưởng rằng là đám người Triệu Hùng, nhưng người đàn ông xa lạ này lại là một người chưa từng quen biết.

Lục Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào Tiết Ân lạnh giọng hỏi: "Cậu không chạy thoát được đâu! Hãy khai báo tên của cậu, như vậy Lục Tiểu Xuyên tôi sẽ nhẹ tay, không để cậu chết đến nổi không ai biết tên biết tuổi.”

"Lục Tiểu Xuyên?" Giọng Tiết Ân bất ngờ vang lên: "Thì ra, anh chính là cái tên súc sinh kia!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi