CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lưu Hải Yến nhìn thấy Trần Văn Sơn muốn mang Tiết Ân rời đi, liền lên tiếng ngăn cản: “Đứng lại! Bên ngoài toàn là người của Trác Kỳ, các anh có thể đi đâu chứ? Còn nữa, các anh không phải muốn cứu cô Kim Châu sao? Tôi biết cô ấy bị giam giữ ở chỗ nào.”

“Hải Yến, em...” Tô Linh Nguyệt vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Lưu Hải Yến đã ra tay cứu Trần Văn Sơn không nói, không ngờ cô còn muốn nói cho Trần Văn Sơn biết chỗ giam giữ Kim Châu.

Lưu Hải Yến nói với Tô Linh Nguyệt: “Sư tỷ, em làm việc tự biết chừng mực, chị yên tâm đi! Kim Châu kia chỉ là đưa cho Triệu Hùng thuốc giải độc, không hề làm chuyện gì thực sự tổn thương đến nhà họ Lưu. Mặc dù bố em muốn giết Kim Châu, nhưng em ghét nhất chính là ông ấy lạm sát người vô tội. Em không muốn ông ấy tạo thêm sát nghiệt nữa!”

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Trần Văn Sơn gấp gáp hỏi Lưu Hải Yến: “Cô Yến, vậy cô Kim Châu rốt cuộc bị giam giữ ở đâu?”

“Ở nhà giam phía Bắc!”

“Nhà giam phía Bắc?” Trần Văn Sơn nghe xong dở khóc dở cười.

Thật sự là vận mệnh trêu người!

Anh ta cùng Tiết Ân đã chọn phía Nam, mà Kim Châu lại bị giam ở phía Bắc.

Lưu Hải Yến an ủi Trần Văn Sơn: “Anh và bạn đồng hành của anh cứ ở đây trước đi! Yên tâm, tôi ở đây không có ai giám sát, các anh ở đây rất an toàn. Nếu như có tình huống gì, các anh lại nấp vào trong Tường Huyền Quan kia là được.”

Nếu là người bình thường, nhất định sẽ không chịu nổi mê hoặc trong Tường Huyền Quan.

Tiền cất ở đây không phải là tiền tệ trong nước, mà là từng cọc từng cọc đô la Mỹ. Tùy tiện cầm một cọc cũng đủ để tiêu xài bên ngoài một thời gian.

Lưu Hải Yến thấy Trần Văn Sơn không động vào một tờ nào, vẫn là bội phục những thủ hạ này của Triệu Hùng.

“Em gái của cô Kim Châu, Ngân Châu cũng đang ở nhà họ Lưu chúng tôi. Cô ấy cũng đang nghĩ cách cứu chị gái Kim Châu của mình. Đến lúc đó, tôi sẽ đi tìm cô Ngân Châu nói chuyện, bàn bạc một đối sách vẹn toàn, các anh lại triển khai hành động ứng cứu! Huống hồ, bạn đồng hành của anh đã bị thương nặng, bây giờ anh ta cần phải điều dưỡng gấp. Ở đây có rất nhiều phòng, các anh tùy ý chọn một phòng là được.”

Trần Văn Sơn gật đầu, chắp tay nói với Lưu Hải Yến: “Vậy thì cảm tạ cô Yến!”

“Sư tỷ, buổi tối chị ở cùng với em nhé?” Lưu Hải Yến nói với Tô Linh Nguyệt.

“Được!” Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Một đêm yên tĩnh!

Sáng sớm hôm sau, Lưu Hải Yến đã đến phòng của Trần Văn Sơn và Tiết Ân từ sớm, tới thăm hai người.

Sau khi Trần Văn Sơn mở cửa, anh ta chào hỏi Lưu Hải Yến: “Cô Yến!”

Lưu Hải Yến nhìn thoáng qua Tiết Ân, thấy anh ta đang ngồi xếp bằng điều tức, cô ta ngoắc ngoắc tay, bảo Trần Văn Sơn ra ngoài.

“Trần Văn Sơn, người bạn kia của anh thương tích có vẻ rất nghiêm trọng!” Lưu Hải Yến nói.

Trần Văn Sơn gật đầu, nói với Lưu Hải Yến: “Cô Yến, thương thích của cậu ấy có thể chữa trị được. Chỉ có điều…” 

“Chỉ có điều cái gì?” Lưu Hải Yến thấy Trần Văn Sơn ấp úng thì vặn hỏi anh ta.

Trần Văn Sơn giải thích với Lưu Hải Yến: “Người bạn này của tôi mắc phải một loại quái tật. Cần phải uống máu người mới có thể ổn định được bệnh tình của anh ấy. Cậu ấy mất nhiều máu, phải cần máu người gấp. Cô có thể nghĩ cách lấy được chút huyết tương từ bệnh viện không.”

“Là vậy sao!” Lưu Hải Yến trầm ngâm một hồi, nói với Trần Văn Sơn: “Để tôi nghĩ cách xem! Có điều, anh ta mắc phải bệnh gì vậy? Lần đầu tiên tôi nghe nói đến loại bệnh như vậy đấy!”

“Ầy! Một lời khó nói hết!” Trần Văn Sơn thở dài một hơi, không hề nói ra bí mật trên người Tiết Ân.

Lưu Hải Yến là một người phụ nữ thông minh, thấy Trần Văn Sơn không nói sự thật với mình thì cũng không hỏi gì thêm. Cô ta dặn dò Trần Văn Sơn: “Các anh cứ ở trong phòng này, tuyệt đối đừng đi lung tung! Lát nữa tôi đến chỗ bố tôi một chuyến, sư tỷ tôi sẽ ở lại đây bảo vệ các anh. Nhớ kĩ, nếu có người xông vào đây thì hãy mang bạn đồng hành của anh trốn vào trong Tường Huyền Quan.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô Yến!”

“Còn nữa! Ở chỗ này của tôi đừng liên lạc với bất kì người nào, bao gồm cả Triệu Hùng.”

“Tại sao vậy?” Trần Văn Sơn khó hiểu hỏi lại.

Lưu Hải Yến giải thích: “Phạm vi nhà họ Lưu chúng tôi chỉ có vỏn vẹn vài dặm, nhưng nhà chúng tôi đều dùng kênh chuyên dụng để truyền tin tức. Nếu anh muốn liên lạc với Triệu Hùng, đến lúc đó có thể dùng điện thoại di động của tôi. Một khi bị Trác Kỳ tra ra được có kênh tín hiệu điện thoại từ bên ngoài đến, thì anh hiểu rồi đấy.”

“Vậy tôi có phải tắt nguồn điện thoại di động không?”

“Tốt nhất là tắt đi!” Lưu Hải Yến nói.

Trần Văn Sơn thầm hô một tiếng may mắn.

Tối hôm qua, suýt chút nữa anh ta đã liên lạc với Mã Bá Lộc.

“Tôi biết rồi!” Trần Văn Sơn gật đầu.

“Vậy các anh nghỉ ngơi đi! Lát nữa sư tỷ của tôi sẽ đến đưa bữa sáng cho các anh!” Lưu Hải Yến nói xong liền quay người rời đi.

Ở sân sau nhà họ Lưu!

Trác Kỳ bẩm báo với gia chủ nhà họ Lưu việc xảy ra tại nhà họ Lưu tối qua.

“Gia chủ, hôm qua có hai người xông vào. Một người là Trần Văn Sơn, xếp thứ chín trong Thiên Bảng, người kia công phu cũng không tệ, ít nhất là cao thủ nằm trong một trăm hạng của Thiên Bảng. Nhưng mà, người đó đã bị thương.”

“Vậy các anh đã tìm kiếm cả một đêm, vẫn chưa tìm ra hai người đó sao?” Giọng nói người trong phòng mang theo trách cứ.

“Là lỗi của thuộc hạ! Thuộc hạ cũng cảm thấy kì quái, hai người kia rõ ràng không trốn khỏi nhà họ Lưu, sao lại giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”

“Người nhà họ Lưu cũng đã tìm qua rồi sao?”

“Đã tìm qua! Nhưng vẫn không có.”

Người trong phòng thấp giọng nói: “Dù cho phải đào xuống ba tấc đất, cậu cũng phải tìm cho ra hai người kia. Nếu không, cậu tự biết hậu quả.”

Trác Kỳ nghe xong trong lòng liền hoảng sợ, toàn thân nhịn không được mà rùng mình một cái.

Đúng lúc này, Lưu Hải Yến hùng hổ bước vào.

Cô ta thấy Trác Kỳ đang quỳ trên đất, chắc chắn là con người độc ác này đã tố cáo trước, xía vào chuyện của cô trước mặt bố cô.

Lưu Hải Yến hung hăng trừng Trác Kỳ một cái, giọng điệu tức giận nói với người trong phòng: “Bố! Bố vẫn là không quan tâm đến đứa con gái này!”

“Hải Yến, con đang nói gì thế?” Giọng điệu của người trong phòng rõ ràng lộ ra bất mãn. 

Lưu Hải Yến chỉ vào Trác Kỳ, nói: “Bây giờ bố đem toàn quyền của nhà họ Lưu, giao hết vào tay Trác Kỳ. Trác Kỳ này vốn dĩ không để người nhà họ Lưu vào trong mắt. Tối hôm qua, anh ta nói có hai tên thủ hạ của Triệu Hùng xông vào, mang người đến tra xét chỗ ở của con.”

“Hải Yến, con đã lớn như vậy rồi, sao tính khí lại như trẻ con thế. Tên nhóc Triệu Hùng kia mặc dù còn trẻ, nhưng thủ hạ lại là cao thủ trải khắp Bảng Võ Thần. Nếu không thừa cơ loại bỏ thủ hạ của hắn ta, tương lai sẽ tạo thành mối nguy lớn của nhà họ Lưu. Trên lập trường của chuyện này, bố đứng về phía Trác Kỳ, là bố đã hạ lệnh cho anh ta tra xét.”

“Được! Được lắm.” Lưu Hải Yến cười khẩy một tiếng, đem trường kiếm trong tay đặt lên cổ, lạnh giọng nói: “Nếu bố đã tin tưởng Trác Kỳ này như vậy, thì Lưu Hải Yến con có ở nhà họ Lưu cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chị gái đã bị bố cấm túc trong phòng, anh trai lại biến thành tàn phế, một mình con đã trở thành người mà cha không thương, mẹ không yêu! Tên khốn nạn Trác Kỳ này, mượn cớ tra xét phòng mà xông vào phòng tắm của con, nhìn thấy hết thân thể của con. Một người hoàng hoa khuê nữ như con lại bị anh ta sỉ nhục như thế, còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa, không bằng cứ chết đi cho xong!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi