CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng phản kích nhà họ Lưu là vì phối hợp với hành động của Mã Thời Sinh. Như vậy nhà họ họ Lưu nhất dịnh sẽ phân tâm, như vậy sẽ tạo ra cơ hội để cứu Trần Văn Sơn.

Vốn dĩ Tập đoàn Thiên Sơn, Tập đoàn Hải Bác, Tập đoàn Lệ Phàm và cả Tập đoàn Tĩnh Viễn thuộc “Tập đoàn Thiên Sơn” có thực lực mạnh nhất. Gần đây nhất, các công ty báo cáo doanh thu của quý, lợi nhuận của “Tập đoàn Tĩnh Viễn” tăng trưởng trên diện rộng. Việc này có lợi đối với việc “Tập đoàn Tĩnh Viễn” đầu tư ngành khai thác mỏ ở thành phố Lạng Sơn.

Sau khi Tập đoàn Tĩnh Viễn lớn mạnh, đây là điều mà Triệu Hùng không muốn nhìn thấy nhất. Đặc biệt là, giá cổ phiếu của công ty này lợi dụng tin tức tốt, trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi, giá cổ phiếu gần như đã tăng lên gấp mấy lần.

Sau khi mở cuộc họp đặt ra kế hoạch phản kích, Triệu Hùng lái xe tới công công ty của vợ Lý Thanh Tịnh.

Bụng của Lý Thanh Tịnh ngày một to lên, công ty mĩ phẩm mới bởi vì sản xuất sản phẩm dưỡng da được Hoa Di điều chế, đơn hàng vẫn luôn ở trong trạng thái cung không đủ cầu.

Thấy Triệu Hùng tới đây, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Sao anh lại tới đây vậy?”

“Tới làm việc cùng em đó!”

Lý Thanh Tịnh trợn trắng mắt liếc Triệu Hùng, nói rằng: “Anh không tới, em còn có thể làm việc bình thường được. Anh vừa tới, em liền phân tâm, còn làm việc thế nào được nữa?”

Triệu Hùng cười cười, nói: “Em bận chuyện của em đi, anh tới ăn cơm trưa cùng với em.”

“Anh đừng có dính người như vậy được không hả? Đây là công ty đó, để nhân viên nhìn thấy thì khó coi biết bao hả?”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cho dù ăn cơm cùng với nhau, thì có gì khó coi chứ?”

Lý Thanh Tịnh nhướn đôi lông mày thanh tú, nói với Triệu Hùng: “Sao da mặt anh càng ngày càng dày vậy hả? Đúng rồi, có tin tức của Văn Sơn và Tiết Am chưa?” Lý Thanh Tịnh cố ý đổi chủ đề, còn tiếp tục dây dưa với Triệu Hùng thì không biết cái tên này lại nói ra những lời càng xấu hổ hơn gì nữa đây.

Vừa nhắc tới Trần Văn Sơn, Triệu Hùng liền trở nên im lặng.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của Triệu Hùng, cất lời hỏi: “Làm sao vậy?”

Triệu Hùng kể một lượt chuyện Trần Văn Sơn dẫn Tiết Ân vào nhà họ Lưu. Tới tận khi nghe nói rằng nhà họ Mã sẽ ra tay cứu Trần Văn Sơn và Tiết Ân mới cảm thấy yên tâm.

Ngoài Nông Tuyền ra, Triệu Hùng và Văn Sơn cùng với Trọng Ảnh, mấy người bọn họ là quan hệ tốt nhất. Nếu như Trần Văn Sơn và Tiết Ân xảy ra chuyện, đối với Triệu Hùng mà nói, chắc chắn là một đả kích vô cùng to lớn.

“Triệu Hùng, vậy con bài cuối cùng của nhà họ Mã là gì? Tây Giao có nhiều cao thủ vô cùng, nhà họ Mã có đủ thực lực để cứu đám người Văn Sơn bọn họ không?” Thực sự Lý Thanh Tịnh có hơi lo lắng, đều bởi vì thực lực của nhà họ Lưu ở Nha Trang quá lớn mạnh.

“Không biết được!” Triệu Hùng lắc lắc đầu.

Trong lòng Triệu Hùng cũng vô cùng lo lắng.

Anh nói với Lý Thanh Tịnh chuyện anh muốn ra tay với “Tập đoàn Tĩnh Viễn”. Chuẩn bị chủ động ra tay trong thương nghiệp, liền có thể dời đi lực chú ý, giúp nhà họ Mã đỡ một phần áp lực.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, gật đật đầu nói: “Được đấy! Cho dù anh không ra tay đối phó, thì bọn họ đã bắt đầu ra tay đối phó anh rồi. Có điều, tành tích năm nay của Tập đoàn Tĩnh Viễn vô cùng cao, khí thế đang lúc thịnh vượng, anh vừa ra tay đã động vào Tập đoàn Tĩnh Viễn thì có hợp lí không?

Triệu Hùng cười cười, nói: “Anh đã muốn công kích Tập đoàn Tĩnh Viễn, đương nhiên là phải có lí do công kích. Nhìn bề ngoài thì khí thế của Tập đoàn Tĩnh Viễn đang đi lên. Trên thực tế, mấy cổ đông của công ty này đã bắt đầu gây mâu thuẫn với nhau. Có cơ sở này, cũng có nghĩa là có nhược điểm. Chỉ cần anh ly gián mấy cổ đông bọn họ, thì Tập đoàn Tĩnh Viễn không cần đánh sẽ tự mình bại trận. Hơn nữa, Tập đoàn Tĩnh Viễn có rất nhiều mỏ khoáng sản ở thành phố Lạng Sơn. Những mỏ khoáng sản đó, đều là kho báu phong phú đó. Khai thác mấy trăm năm cũng không vấn đề gì cả.”

“Hóa ra là anh nhắm trúng vào sản nghiệp của người ta à.”

“Thanh Tịnh à, Tập đoàn Tĩnh Viễn chủ yếu là xuất khẩu ra nước ngoài, nhưng người như bọn họ không hề có chút giới hạn nào cả, cứ mãi như vậy, thì sẽ bán sạch những tài nguyên quý báu của đất nước ta ra bên ngoài mất.” 

“Vậy anh định làm như thế nào?”

“Đương nhiên là phải chuyển từ xuất khẩu thành tiêu thụ trong nước rồi. Một số xí nghiệp lớn của chúng ta còn cần phải nhập khẩu nữa là. Chủ yếu là vì, giá nhập khẩu có ưu thế hơn chúng ta, nhưng chất lượng lại không sánh bằng mỏ khoáng sản ở thành phố Lạng Sơn.”

“Nhưng phí khai thác hiện giờ vô cùng đắt. Nếu như anh muốn giảm giá xuống, gần như là bán lỗ vốn, thế này thì chẳng khác nào đốt tiền cả.”

Triệu Hùng cười cười, nói: “Không nghiêm trọng tới mức vậy! Người làm ăn vẫn lấy lợi ích làm đầu. Mục đích anh làm như vậy, mà muốn kéo giá cả quốc tế xuống theo. Đương nhiên, việc này cần mấy hiệp hội khai thác mỏ phối hợp cùng mới được. Anh đã điều tra về chuyện này rồi, hiện nay do Hiệp hội khai thác mỏ thành phố Lạng Sơn, với cả Hiệp hội khai thác mỏ thành phố Vũng Tàu và Hiệp hội khai thác mỏ tỉnh Hải Hoa làm chủ. Tại Hiệp hội khai thác mỏ tỉnh Hải Hoa, với năng lực của hội trưởng thương hội của chị Song Nhi, thì có thể sễ dàng giải quyết được. Anh chỉ cần xử lí Hiệp hội khai thác mỏ thành phố Lạng Sơn và Hiệp hội khai thác mỏ thành phố Vũng Tàu là có thể kéo giá thành trong nước xuống. Không cần tới nửa năm, giá quốc tế nhất định sẽ giảm xuống. Tới lúc đó, lại mở rộng nhập khẩu, thì sẽ khiến giá cả trở nên ổn định.”

“Kế hoạch này của anh cũng lớn thật đấy!” trong mắt Lý Thanh Tịnh lộ ra chút vẻ tán thưởng.

Triệu Hùng thở dài một tiếng, nói rằng: “Nếu như anh chỉ muốn chiếm lấy tài sản của Tập đoàn Tĩnh Viễn, như vậy thì sẽ dễ dàng hơn biết bao. Nhưng mà uống nước thì phải nhớ nguồn. Làm người phải có lương tâm, không làm người tốt, thì sao làm chuyện tốt được đây. Người làm ăn vì lợi ích thì không sai, nhưng phải là một người làm ăn có tam quan chính trực.”

“Anh muốn lợi dụng cơ hội đả kích Tập đoàn Tĩnh Viễn, để kiềm chế nhà họ Lưu sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Tuy rằng hiệu quả sẽ không lớn lắm, nhưng lúc này chính là thời gian để phản kích ở Tây Giao.”

“Nhưng anh định ra tay với Tây Giao, chưa chắc đã là hành động sáng suốt. Trong số Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn. Thì thực lực Lục Phiến Môn của Tập Đoàn Thiên Thanh là yếu nhất.”

“Cái này thì anh biết!” Triệu Hùng gật gật đầu, nói: “Nhưng bây giờ anh còn chưa thăm dò được con bài cuối cùng của Tập đoàn Thiên Thanh, với cả việc ra tay với Tây Giao như tên đã lên dây, không thể không ra tay được.”

Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài, nói: “Cũng thật là khó cho anh! Ba gia tộc lớn các anh, ngoài tài phú ra, ít có cao thủ trên Bảng Võ thần. Chả trách, vận mệnh đời đời kiếp kiếp phải sống trong sự trốn tránh.” 

“Trong luật pháp cổ đại, hình phạt tru di cửu tộc là hình phạt tàn khốc nhất. Trước đây năm gia tộc lớn chắc chắn không giết cao thủ hộ viện, anh nghĩ có thể là đều bị Chu Cẩu giết sạch rồi!” 

Lý Thanh Tịnh đứng dậy, đi tới bên người Triệu Hùng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay to dày của anh, nói rằng: “Anh phải gây dựng lại con đường của năm gia tộc lớn, trọng trách thì nặng mà đường thì dài. Anh thực sự quyết định phải làm như vậy sao?”

“Anh nhất định phải biến nơi này thành cảng tránh gió trước khi xây dựng Ngũ Tộc Thôn và Nhà thờ. Còn tốt hơn so với việc từng nhà bọn họ bị tìm ra rồi giết sạch. Có điều, thực lực của anh vẫn còn chưa đủ, đợi tới khi anh trở thành cao thủ Thần Bảng, thì sẽ có sức mạnh để đối đầu với Am Cẩu. Bây giờ vẫn còn cần nhờ ông cụ Khổng giúp đỡ chúng ta. 

Lý Thanh Tịnh ngả đầu lên bờ vai của Triệu Hùng, buồn bã nói: “Em rất lo lắng cho Văn Sơn và Tiết Ân, Vân Dao vẫn đang ở Hải Phòng đợi Văn Sơn quay về đó. Hai người bọn họ trải qua biết bao nhiêu gian nan, khó khăn lắm mới được ở bên nhau. Không muốn họ trở thành bi kịch giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đâu.”

“Sẽ không đâu!”

Triệu Hùng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của vợ Lý Thanh Tịnh, nói: “Trước khi đi Văn Sơn đã đồng ý với anh, cậu ấy sẽ sống sót quay về!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi